TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Chỉ có điều tấm lưng ấy đang tím bầm một mảng lớn. Nghiêm trọng nhất là vùng xương bướm bị Tịch Chiêu tì xuống sàn sưng vù lên như phát sáng. Nhìn thôi cũng thấy đau.

Tịch Chiêu hỏi: “Sau đó cậu còn vận động mạnh rồi để dính nước à?”

“Ừm.” Lộ Kiêu hơi chột dạ, lí nhí thừa nhận.

Tịch Chiêu đổ thuốc ra tay, xoa đều, khẽ cười một tiếng giống như bác sĩ gặp bệnh nhân cứng đầu, bản năng nghề nghiệp trỗi dậy: “Cũng lì đấy chứ.”

Vừa dứt lời, anh không cho Lộ Kiêu bất kỳ thời gian phản ứng nào, ấn thẳng lên chỗ sưng tím nặng nhất. Không hề có ý định “nhẹ tay”, lòng bàn tay vừa xoay, vết bầm lập tức loang ra một vòng đỏ sẫm, cơn đau sắc lẹm lập tức bùng nổ nơi đầu mυ"ŧ thần kinh. Lộ Kiêu cảm giác cả da đầu như tê rần, rên khẽ một tiếng suýt thì quỳ sụp xuống, mà đây mới chỉ là mở màn thôi sau đó là cảm giác bỏng rát do ma sát và bóp nắn liên tục, cơ bắp trên cánh tay căng cứng đến cực hạn.

Con người khi bị đau thì bản năng sẽ muốn né tránh. Nhưng lòng bàn tay phía sau vai cậu lại như đã dự liệu trước, ấn chặt lấy vai, giống như một cây giáo đâm xuyên qua con mồi, cố định cậu vào nguyên chỗ cũ, không thể thoát.

Thuốc ngấm vào da, mỗi lần bị ấn là một lần không biết cơn đau tiếp theo sẽ rơi xuống ở đâu. Càng khiến Lộ Kiêu bấn loạn hơn, là trong cơn đau tê dại ấy, lại len lỏi một cảm giác run rẩy như có dòng điện nhỏ xẹt qua. Nó không giống đau, mà là kiểu... tê nhức, ngứa ngáy, khiến người ta mất kiểm soát, mất phương hướng.

Mồ hôi theo khe cơ lưng chảy dọc xuống, men theo sống lưng rơi vào hai hõm thắt lưng nhỏ nhắn. Đôi mắt đen lướt qua bả vai đang run rẩy không dừng kia, trong mắt Tịch Chiêu bỗng dâng lên chút ác ý kỳ quái giống như vệt bụi phấn trên cánh bướm hay ánh sáng lấp lánh đầu cành, không quá mạnh mẽ, nhưng cũng chẳng có lý do để từ chối.

Đầu ngón tay bất ngờ đổi lực, nhẹ nhàng miết qua một vết bầm đã tan máu, quả nhiên, tiếng rêи ɾỉ lập tức pha lẫn âm thanh nghẹn ngào như con thú nhỏ đau đến tột cùng bất ngờ bị vuốt ve một cái, lại sợ ngay sau đó sẽ là cú đánh mạnh hơn.

“Đau lắm à?” Giọng anh châm chọc, khinh khỉnh, ánh mắt như có sóng ngầm lướt qua.

Lộ Kiêu mắt mờ lệ, vừa hít mũi vừa gồng miệng cứng rắn: “Đau hay không... thì cậu tự thử đi! A!!”

Cái giá của miệng cứng là một cú nữa đau đến mức suýt cắn trúng đầu lưỡi.

Nước mắt sinh lý trào ra, nhưng càng đau thì cảm giác bị dòm ngó lại càng rõ rệt ánh mắt ấy quá lý trí, quá lạnh nhạt, như thể cậu chỉ là một món đồ đang bị quan sát. Lộ Kiêu không nói rõ nổi là xấu hổ hay cảm xúc gì khác, mọi cảm giác cứ đan vào nhau, rối loạn không thể phân tích.

Giữa cơn hỗn loạn, ngón tay gầy thon lướt qua cổ, vừa khéo ấn lên động mạch đang đập vừa giống cảnh cáo, vừa như chút dịu dàng cuối cùng trước khi thợ săn cắt đứt cổ họng con mồi.

“Đừng động đậy.”

Tịch Chiêu lên tiếng bất ngờ.

Giọng anh như một lưỡi dao băng sắc lẻm, lạnh lẽo xuyên qua da thịt.

Toàn thân Lộ Kiêu run bắn, nhưng cơ thể phản xạ trước cả lý trí, toàn bộ dây thần kinh đều tự động khóa lại.

Xong rồi... Cậu mơ màng nghĩ.

Dù có đau chết, mình cũng không nên tới gõ cửa…

*

Thật ra Lộ Kiêu chưa bao giờ thấy mình sợ đau. Trước giờ va quệt ngã sấp mặt là chuyện như cơm bữa, đặc biệt với alpha thì trầy xước đổ máu chẳng khác gì ăn cơm ngày ba bữa. Nhưng vấn đề là Tịch Chiêu có một thứ gọi là khả năng kiểm soát đáng sợ.

Trên sàn đấu, anh biết chính xác loại đau nào khiến người ta sụp đổ nhanh nhất. Còn bây giờ, lại hiểu rõ ngưỡng chịu đựng của vết thương thêm một phần sẽ gãy, bớt một phần thì không nhớ đời. Điều chỉnh vừa đủ, hờ hững mà hiệu quả.

Thở hay nghẹt thở đều không còn do Lộ Kiêu kiểm soát.

Côn trùng mùa hè ngoài cửa sổ kêu điên cuồng, mồ hôi túa ra từ trán. Trong khoảnh khắc trái tim thắt lại, cậu thậm chí còn nghe thấy máu mình đang chảy cuồn cuộn trong huyết quản.

Một loại sợ hãi như bàn tay vô hình níu lấy linh hồn, lôi nó đến bên bờ vực, chao đảo, mờ mịt như đang rơi vào mê cung không lối ra.





“Xong rồi. Để khô thuốc một chút rồi hãy mặc áo.”

Thấy người này run bần bật khi bôi thuốc, Tịch Chiêu cũng tốt bụng để Lộ Kiêu chống tay lên bàn cho đỡ mệt. Rửa tay xong đi ra, thấy Lộ Kiêu vẫn đang úp mặt trên mặt bàn, gáy ướt mồ hôi, cả cái đầu vùi trong cánh tay, không nhìn rõ biểu cảm.

Tịch Chiêu nói: “Chấn thương do va đập sẽ khiến máu tụ, cản trở lưu thông. Thuốc cậu mang tới phải xoa kỹ thì mới phát huy hết tác dụng, không thì sáng mai dậy càng đau hơn.”

Lộ Kiêu không phản ứng. Nhìn cái lưng tím tái bầm dập của cậu ta, Tịch Chiêu đột nhiên sinh ra ảo giác như thể đang thấy một chú chó con bị đánh đến cụp tai, cụp đuôi, co rúm vào một góc mà rêи ɾỉ khe khẽ.

Buồn cười thì có, nhưng không cảm động chút nào.

Sau khi học Y, Tịch Chiêu đã gạch tên khoa Nhi khỏi kế hoạch nghề nghiệp đầu tiên của mình vì quá rõ bản thân không có kiên nhẫn dỗ con nít. Như hiện tại, bạn học nào đó đang cực kỳ yếu ớt, nhưng Tịch Chiêu vẫn không nương tay, thẳng thừng đưa tay ấn vào chỗ nóng nhất, sưng nhất.

“Á!”

Lộ Kiêu bật dậy vì đau, đôi mắt màu hổ phách rơm rớm nước, trừng mắt nhìn lên, ánh nhìn đầy ai oán, tủi thân.

Ánh mắt đen lướt qua hàng mi khẽ run. Thiếu niên vẫn còn giữ vẻ bướng bỉnh nơi chân mày, nhưng rõ ràng không dám phản ứng gì mạnh. Cộng thêm mái tóc xoăn ướt sũng rũ xuống trán, thật sự trông có chút đáng thương.

Vừa hung vừa nhát.

Tịch Chiêu thu tay về, giọng nhàn nhạt:

“Đừng có gục đầu lên bàn tôi mà khóc.”

“Tôi đâu có khóc.” Lộ Kiêu không nhịn được phản bác. Không phải cứng miệng, dù giọng cậu hơi khàn thật, nhưng khóc vì chuyện này thì mất mặt quá rồi.

11

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.