0 chữ
Chương 30
Chương 30
“Đại ca!”
Một tiếng hét từ cửa vang lên phá tan không khí trầm lặng này. Dương Vũ dẫn theo một nam beta chạy vào, vòng qua thân hình vạm vỡ như bức tường của alpha, beta kia bước lên một bước nhưng vừa thấy rõ tư thế của hai người thì nụ cười trên mặt lập tức đông cứng thành kinh hoàng.
Khóe mắt Tịch Chiêu liếc sang, cảm giác như vị bạn học kia chỉ thiếu điều móc khăn tay ra vừa lau mồ hôi cho Lộ Kiêu vừa gào lên: “Các cậu đang làm cái gì vậy hả! Đây là đang làm cái gì vậy hả!”
Lộ Kiêu chống tay lật người sang bên, chẳng rõ động trúng chỗ nào mà đau đến hít khí lạnh, quay sang thấy vẻ mặt như bị táo bón của beta kia còn hơi nghi hoặc: “Cậu đau bụng à?”
Tôi đau tim đấy!!!
Beta kia cứng đơ nặn ra một nụ cười méo xệch, vội vàng cùng Dương Vũ tới đỡ Lộ Kiêu dậy: “Không phải lão Ngư bảo thằng họ Tần đó yếu lắm sao? Sao đại ca lại bị đánh ra nông nỗi này?”
Lộ Kiêu phất tay tỏ ý không muốn nói nhiều, tiện miệng giới thiệu: “Từ Tử Dạ, bạn tôi. Còn đây là Tịch Chiêu, người mới chuyển đến, ở phòng bên cạnh.”
Không giống Dương Vũ thần kinh to, Từ Tử Dạ ngay khi Lộ Kiêu vừa mở miệng đã căng thẳng hẳn lên. Phải biết rằng, người không liên quan thì đại ca cậu ta chẳng bao giờ quan tâm, càng không bao giờ chủ động giới thiệu. Huống hồ thằng họ Tần kia hình như cũng có xích mích với cậu Tịch này?
Hàng loạt suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, Từ Tử Dạ cười gượng gạo gật đầu.
Tịch Chiêu chỉ liếc nhạt qua.
Từ Tử Dạ, beta, trong nguyên tác là cánh tay phải trung thành bên cạnh phản diện. Nhưng theo Tịch Chiêu đọc cảm nhận thì thấy cậu ta chẳng khác nào đang nuôi con gái. À không nuôi con trai cũng không đúng, kiểu như bất kỳ sinh vật nào bén mảng tới gần Lộ Kiêu đều là “thằng chóa vàng đi xe máy độ” trong mắt cậu ta vậy.
Trong nguyên tác, sau khi Lộ Kiêu nảy sinh dây mơ rễ má với nhân vật chính thụ, Từ Tử Dạ từng cực kỳ bất mãn với cậu ta, cống hiến không ít phân đoạn kinh điển kiểu “ác bà mẹ chồng chèn ép tiểu bạch hoa”. Ví dụ nổi tiếng nhất là câu: “Cậu chẳng phải vì tiền của đại ca tôi sao? Tôi cho cậu là được chứ gì”. Dĩ nhiên, về sau cũng bị nhân vật chính thu phục, cụp đuôi lặng lẽ rút lui khỏi sân khấu.
Mà cũng đúng thôi, câu chuyện này đủ ngập đầu drama: “thanh xuân vườn trường”, “huyết chiến đầu phố”, “ân oán hào môn” combo ba trong một, ước gì được nấy.
“Ê.” Lộ Kiêu đang xoa xoa sườn: “Cậu có muốn đi ăn với bọn tôi không?”
Đánh đau như vậy mà không hề để bụng một chút nào, đúng là rộng lượng ngoài sức tưởng tượng. Tịch Chiêu đứng dậy, phủi bụi dính trên áo: “Không đi.”
Nói xong quay đầu rời khỏi sân huấn luyện.
Nhìn bóng lưng cao gầy dần đi xa, Từ Tử Dạ rón rén hỏi: “Đại ca, quan hệ của hai người rất tốt à? Không phải mọi người đều đồn cậu ta có vấn đề tâm lý sao?”
“Chỗ nào ra vẻ rất tốt hả?” Lộ Kiêu nhíu mày, nhưng nghĩ một chút vẫn nghiêm túc đáp: “Cậu ta không có vấn đề gì cả, mấy lời đồn đó đừng truyền bậy, không tôn trọng người ta chút nào.”
Về phần còn lại, Lộ Kiêu không nói gì thêm. Không phải không tin Từ Tử Dạ và Dương Vũ, mà là chuyện của Tần Văn Châu cứ như một “bí mật” riêng giữa cậu và Tịch Chiêu, tự nhiên lôi người khác vào, cảm giác rất kỳ.
Không biết nên diễn tả thế nào, nhưng đúng là rất kỳ.
*
Đêm hôm đó
Tịch Chiêu vừa dò đáp án xong đề thì cầm lấy một quyển sổ tay từ kệ sách, chuẩn bị ghi chép nhật ký trong ngày đây là thói quen của anh. Những sự kiện quan trọng trong ngày, dù không chắc sau này có dùng hay không, dù chẳng biết có quay lại đọc hay không, nhưng vẫn sẽ viết xuống. Bởi vì chỉ có vậy, mới bắt được dấu vết thời gian đang lặng lẽ trôi qua.
Một quyển sách bên cạnh khẽ động, một mảnh giấy nhỏ lặng lẽ rơi ra, bên trên vẽ một tiểu nhân Q-version với tứ chi loằng ngoằng, phóng to ra chính là “ai đó” suốt ngày đòi quyết chiến với Lộ thiếu gia nào đó.
Ngón tay Tịch Chiêu khựng lại, như thể giọng nói còn vương hơi thở ấm nóng kia lại vang lên bên tai: “Lần này tôi thua rồi... nhưng sớm muộn gì, tôi nhất định sẽ thắng cậu. Nhất định!”
Nếu lúc đó không bị ngắt ngang, anh sẽ trả lời thế nào?
Tịch Chiêu không biết.
Cũng như anh không hiểu vì sao sự cố chấp đến nực cười của Lộ Kiêu lại bắt nguồn từ đâu chỉ vì chưa thắng được anh thôi sao?
Không đúng. Nhất định còn có nguyên nhân khác.
Có người từng đánh giá Tịch Chiêu rằng anh rất nhạy bén với cảm xúc. Bất kể cảm xúc ấy là tốt hay xấu, anh đều có thể nhận ra những biến chuyển tinh vi nhất.
Trong hồi ức, một học giả tóc bạc trắng từng nhìn anh, ánh mắt mang theo nét dịu dàng hiếm thấy như thể đã tới cuối cuộc đời. Những nếp nhăn nghiêm khắc ngày thường cũng dịu lại vài phần, bà nói: “Tiểu Chiêu, cháu thông minh quá.”
Thiếu niên cong môi cười khẩy: “Thông minh không tốt sao?”
Ráng chiều rực lửa, chim trời tung cánh bay xa, vòng theo làn khói cô độc lúc hoàng hôn, dần dần tan thành những điểm mờ mịt giữa không gian ba chiều.
Lão nhân bình thản nhìn về phía tây nơi mặt trời dần lặn, ánh chiều đỏ ửng khiến đôi mắt trở nên mờ đυ.c.
“Không phải không tốt…”
“Chỉ là…”
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng hồi tưởng. Tịch Chiêu liếc qua màn hình điện thoại 22:40.
Giờ này mà còn gõ cửa, không phải ma thì cũng là có việc gấp.
Anh kẹp “tiểu Lộ Q” vào sổ tay, đứng dậy mở cửa. Hành lang khu ký túc chỉ còn vài bóng đèn khẩn cấp phát ánh sáng xanh nhàn nhạt, chiếu lên gương mặt mang biểu cảm méo xẹo ngoài cửa nói thật, hơi có vibe phim kinh dị.
Tịch Chiêu nhướn mày: “Có chuyện gì?”
Người hàng xóm ở phòng bên, ánh mắt lảng tránh, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, chết cũng không chịu nhìn thẳng, vừa quệt mồ hôi trán (thật ra không có giọt nào), vừa chỉnh chỉnh cái áo vốn chẳng hề nhăn hoàn hảo minh họa định nghĩa: “Người đang căng thẳng sẽ làm đủ trò vớ vẩn”.
Một tiếng hét từ cửa vang lên phá tan không khí trầm lặng này. Dương Vũ dẫn theo một nam beta chạy vào, vòng qua thân hình vạm vỡ như bức tường của alpha, beta kia bước lên một bước nhưng vừa thấy rõ tư thế của hai người thì nụ cười trên mặt lập tức đông cứng thành kinh hoàng.
Khóe mắt Tịch Chiêu liếc sang, cảm giác như vị bạn học kia chỉ thiếu điều móc khăn tay ra vừa lau mồ hôi cho Lộ Kiêu vừa gào lên: “Các cậu đang làm cái gì vậy hả! Đây là đang làm cái gì vậy hả!”
Lộ Kiêu chống tay lật người sang bên, chẳng rõ động trúng chỗ nào mà đau đến hít khí lạnh, quay sang thấy vẻ mặt như bị táo bón của beta kia còn hơi nghi hoặc: “Cậu đau bụng à?”
Tôi đau tim đấy!!!
Beta kia cứng đơ nặn ra một nụ cười méo xệch, vội vàng cùng Dương Vũ tới đỡ Lộ Kiêu dậy: “Không phải lão Ngư bảo thằng họ Tần đó yếu lắm sao? Sao đại ca lại bị đánh ra nông nỗi này?”
Không giống Dương Vũ thần kinh to, Từ Tử Dạ ngay khi Lộ Kiêu vừa mở miệng đã căng thẳng hẳn lên. Phải biết rằng, người không liên quan thì đại ca cậu ta chẳng bao giờ quan tâm, càng không bao giờ chủ động giới thiệu. Huống hồ thằng họ Tần kia hình như cũng có xích mích với cậu Tịch này?
Hàng loạt suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, Từ Tử Dạ cười gượng gạo gật đầu.
Tịch Chiêu chỉ liếc nhạt qua.
Từ Tử Dạ, beta, trong nguyên tác là cánh tay phải trung thành bên cạnh phản diện. Nhưng theo Tịch Chiêu đọc cảm nhận thì thấy cậu ta chẳng khác nào đang nuôi con gái. À không nuôi con trai cũng không đúng, kiểu như bất kỳ sinh vật nào bén mảng tới gần Lộ Kiêu đều là “thằng chóa vàng đi xe máy độ” trong mắt cậu ta vậy.
Mà cũng đúng thôi, câu chuyện này đủ ngập đầu drama: “thanh xuân vườn trường”, “huyết chiến đầu phố”, “ân oán hào môn” combo ba trong một, ước gì được nấy.
“Ê.” Lộ Kiêu đang xoa xoa sườn: “Cậu có muốn đi ăn với bọn tôi không?”
Đánh đau như vậy mà không hề để bụng một chút nào, đúng là rộng lượng ngoài sức tưởng tượng. Tịch Chiêu đứng dậy, phủi bụi dính trên áo: “Không đi.”
Nhìn bóng lưng cao gầy dần đi xa, Từ Tử Dạ rón rén hỏi: “Đại ca, quan hệ của hai người rất tốt à? Không phải mọi người đều đồn cậu ta có vấn đề tâm lý sao?”
“Chỗ nào ra vẻ rất tốt hả?” Lộ Kiêu nhíu mày, nhưng nghĩ một chút vẫn nghiêm túc đáp: “Cậu ta không có vấn đề gì cả, mấy lời đồn đó đừng truyền bậy, không tôn trọng người ta chút nào.”
Về phần còn lại, Lộ Kiêu không nói gì thêm. Không phải không tin Từ Tử Dạ và Dương Vũ, mà là chuyện của Tần Văn Châu cứ như một “bí mật” riêng giữa cậu và Tịch Chiêu, tự nhiên lôi người khác vào, cảm giác rất kỳ.
Không biết nên diễn tả thế nào, nhưng đúng là rất kỳ.
*
Đêm hôm đó
Tịch Chiêu vừa dò đáp án xong đề thì cầm lấy một quyển sổ tay từ kệ sách, chuẩn bị ghi chép nhật ký trong ngày đây là thói quen của anh. Những sự kiện quan trọng trong ngày, dù không chắc sau này có dùng hay không, dù chẳng biết có quay lại đọc hay không, nhưng vẫn sẽ viết xuống. Bởi vì chỉ có vậy, mới bắt được dấu vết thời gian đang lặng lẽ trôi qua.
Một quyển sách bên cạnh khẽ động, một mảnh giấy nhỏ lặng lẽ rơi ra, bên trên vẽ một tiểu nhân Q-version với tứ chi loằng ngoằng, phóng to ra chính là “ai đó” suốt ngày đòi quyết chiến với Lộ thiếu gia nào đó.
Ngón tay Tịch Chiêu khựng lại, như thể giọng nói còn vương hơi thở ấm nóng kia lại vang lên bên tai: “Lần này tôi thua rồi... nhưng sớm muộn gì, tôi nhất định sẽ thắng cậu. Nhất định!”
Nếu lúc đó không bị ngắt ngang, anh sẽ trả lời thế nào?
Tịch Chiêu không biết.
Cũng như anh không hiểu vì sao sự cố chấp đến nực cười của Lộ Kiêu lại bắt nguồn từ đâu chỉ vì chưa thắng được anh thôi sao?
Không đúng. Nhất định còn có nguyên nhân khác.
Có người từng đánh giá Tịch Chiêu rằng anh rất nhạy bén với cảm xúc. Bất kể cảm xúc ấy là tốt hay xấu, anh đều có thể nhận ra những biến chuyển tinh vi nhất.
Trong hồi ức, một học giả tóc bạc trắng từng nhìn anh, ánh mắt mang theo nét dịu dàng hiếm thấy như thể đã tới cuối cuộc đời. Những nếp nhăn nghiêm khắc ngày thường cũng dịu lại vài phần, bà nói: “Tiểu Chiêu, cháu thông minh quá.”
Thiếu niên cong môi cười khẩy: “Thông minh không tốt sao?”
Ráng chiều rực lửa, chim trời tung cánh bay xa, vòng theo làn khói cô độc lúc hoàng hôn, dần dần tan thành những điểm mờ mịt giữa không gian ba chiều.
Lão nhân bình thản nhìn về phía tây nơi mặt trời dần lặn, ánh chiều đỏ ửng khiến đôi mắt trở nên mờ đυ.c.
“Không phải không tốt…”
“Chỉ là…”
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng hồi tưởng. Tịch Chiêu liếc qua màn hình điện thoại 22:40.
Giờ này mà còn gõ cửa, không phải ma thì cũng là có việc gấp.
Anh kẹp “tiểu Lộ Q” vào sổ tay, đứng dậy mở cửa. Hành lang khu ký túc chỉ còn vài bóng đèn khẩn cấp phát ánh sáng xanh nhàn nhạt, chiếu lên gương mặt mang biểu cảm méo xẹo ngoài cửa nói thật, hơi có vibe phim kinh dị.
Tịch Chiêu nhướn mày: “Có chuyện gì?”
Người hàng xóm ở phòng bên, ánh mắt lảng tránh, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, chết cũng không chịu nhìn thẳng, vừa quệt mồ hôi trán (thật ra không có giọt nào), vừa chỉnh chỉnh cái áo vốn chẳng hề nhăn hoàn hảo minh họa định nghĩa: “Người đang căng thẳng sẽ làm đủ trò vớ vẩn”.
15
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
