TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Tịch Chiêu không để tâm đến mấy chuyện hậu trường đó, lặng lẽ rời khỏi sân huấn luyện. Anh vừa bước ra khỏi cửa thì đã có người đuổi theo. Anh nghiêng đầu nhìn hóa ra là tên alpha cao to đi theo Lộ Kiêu như hình với bóng.

“Tịch Chiêu... Chiêu...” Dương Vũ ban đầu định gọi tên, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt đen sâu hút của anh, ký ức bị quật ngã qua vai lập tức trào dâng, miệng run lên gọi thành “Ca.”

“Tiểu Chiêu ca” vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt phẳng lặng hỏi: “Chuyện gì?”

Dương Vũ rụt cổ, lí nhí: “Ờ... là đại ca bảo... cậu đừng đi vội, cậu ấy muốn nói chuyện với cậu một lát...”

Tịch Chiêu chẳng từ chối cũng không nhận lời, chỉ gật nhẹ đầu rồi quay người bỏ đi. Dương Vũ cũng không dám ngăn lại, nghĩ một hồi bèn quyết định quay về tìm bạn cùng phòng hu hu Tiểu Dạ ơi, với trí thông minh hạn hẹp này của tôi, tôi không đủ sức bảo vệ “bệ hạ” đâu...

...

Sau khi rửa tay ở nhà vệ sinh, trên đường quay lại, Tịch Chiêu tiện tay quẹt máy mua thêm một chai nước khoáng ở máy bán hàng tự động. Khi anh trở về sân huấn luyện, nơi này đã hoàn toàn lặng ngắt như tờ, ánh đèn mờ hẳn, chỉ còn mỗi đèn trần phía trên võ đài vẫn còn đang sáng, tạo thành một khoảng riêng biệt như hậu trường sân khấu, tách biệt khỏi ánh mắt khán giả.

Thiếu niên ngồi trên mép đài cao, cổ áo hơi ướt mồ hôi, một chân co lên tùy ý, tay trái vừa được gỡ nửa băng, tùy tiện buông lỏng vắt ngang đầu gối, đang nghịch ngợm tung hứng lon nước ngọt trong tay như một con mèo lớn vừa săn mồi xong, lười biếng đung đưa đuôi khi về tổ.

Có lẽ do vừa trải qua một trận hao tổn thể lực, Lộ Kiêu lúc này tâm trạng có hơi tản mạn. Hoặc cũng có thể là ở độ tuổi này, đầu óc thiếu niên vốn dĩ luôn chứa đầy những mảnh ý nghĩ rời rạc không theo logic nào cả. Nhìn Tịch Chiêu mở nắp chai nước khoáng đưa lên miệng uống, cậu bỗng nói vu vơ: “Tưởng là đưa cho tôi uống chứ.”

Tịch Chiêu vặn nắp lại, liếc qua lon nước trong tay Lộ Kiêu: “Bạn học Lộ chắc không thiếu người đưa nước cho đâu.”

Bản tính con người vốn dễ bị hấp dẫn bởi kẻ mạnh. Không nói gì nhiều, riêng màn biểu diễn ban nãy thôi đã đủ giúp Lộ Kiêu khẳng định thực lực của mình. Tịch Chiêu không rõ cậu có tiếng tăm gì trước đây không, nhưng sau buổi học hôm nay, ánh mắt nhiều người nhìn Lộ Kiêu đã khác hẳn.

Có lẽ chính bản thân Lộ Kiêu cũng thấy câu mình vừa buông ra hơi kỳ quặc, cậu bĩu môi, hừ mũi một cái rồi không tiếp lời nữa.

Tịch Chiêu mở miệng: “Tần Văn Châu chắc chắn sẽ còn ra tay với cậu, không chừng lại dùng loại thuốc đó.”

“Tại sao?” Lộ Kiêu cúi đầu: “Thuốc đó cậu ta dùng một lần rồi, hiệu quả không như mong muốn, sao cậu chắc chắn hắn không đổi cách khác?”

Tịch Chiêu bật cười: “Vì tức giận có thể nuốt chửng lý trí con người.”

Trong nguyên tác, Tần Văn Châu không tiếp tục dùng loại thuốc kia. Tịch Chiêu đoán một phần là vì sau khi nguyên chủ thất bại, Tần Văn Châu không còn người để lợi dụng, phần khác là do thời gian trôi qua, hắn nguôi ngoai rồi mới nhận ra loại thuốc kia không ổn.

Nhưng bây giờ, tính từ lúc Lộ Kiêu bị xe đặc chủng áp giải đi cũng mới chỉ vài ngày, cộng thêm hôm nay bị vả mặt trước bàn dân thiên hạ, thì cái đầu đang sôi sùng sục vì giận kia làm sao có thể giữ được bình tĩnh mà suy xét?

Lúc rời đi, Tịch Chiêu có để ý thấy mạch máu trên trán Tần Văn Châu nổi cộm lên, dưới ánh đèn càng hiện rõ, hệt như một cái bóng vặn vẹo.

Một kẻ có lòng tự tôn cao ngất mà không đủ năng lực tương xứng dự đoán tâm lý và hành vi của loại người này, thật sự chẳng khó chút nào.

Tịch Chiêu nói: “Chỉ cần cậu đề phòng thêm một chút là sẽ lấy được chứng cứ. Có thóp trong tay thì hắn chẳng thể làm gì cậu được.”

Tương tự, động cơ ra tay sau đó cũng dễ điều tra hơn nhiều. Giải quyết xong mọi chuyện, sự hợp tác giữa họ sẽ chính thức chấm dứt.

Tịch Chiêu cảm thấy mình đã nói hết những điều cần nói, cũng giải thích rõ ràng rồi, nghĩ bụng giữa hai người chẳng còn gì đáng để trao đổi nữa, anh chuẩn bị rời đi.

“Tịch Chiêu.”

Thiếu niên phía sau bấy giờ mới cất tiếng.

Khoảnh khắc đó, khí chất cậu lại thay đổi. Không còn là sự kiêu căng bốc đồng trên sàn đấu ban nãy, mà khi đọc ra cái tên “Tịch Chiêu”, ngữ điệu trầm ổn vang vọng trong không gian vắng lặng của nhà thi đấu, như gợn sóng lan ra từ mặt hồ phẳng lặng khó lòng ngó lơ.

“Thật ra hôm nay người tôi muốn chọn nhất là cậu.”

Tịch Chiêu hơi khựng lại, ngoảnh đầu nhìn, ánh mắt sâu thẳm kia rốt cuộc cũng có chút dao động.

Lộ Kiêu chậm rãi tháo băng trên tay, để lộ cẳng tay săn chắc với từng đường cơ gọn gàng rõ rệt. Mồ hôi theo làn da màu mật trượt xuống, tỏa ra luồng khí nguy hiểm mãnh liệt như sắp bộc phát.

“Với tình hình ban nãy, chỉ cần tôi nói chọn cậu, bất kể cậu có đồng ý hay không, đều phải có phản ứng gì đó...”

Mà một khi Tịch Chiêu thành tiêu điểm chú ý thì chẳng khác nào phá vỡ lớp vỏ “ẩn nhẫn, trầm lặng” mà anh cố duy trì suốt thời gian qua để bảo toàn nhân vật gốc.

“Còn Tần Văn Châu ấy hả, ngoài lén lút giở vài trò thì làm được gì? Cho dù không hợp tác với cậu.” Lộ Kiêu cười khẽ: “Chẳng lẽ tôi phải sợ hắn à?”

Ánh mắt cậu ta mỗi lúc một thâm sâu hơn, Tịch Chiêu hỏi: “Thế rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Lộ Kiêu trầm mặc một chút rồi đáp: “Tôi không hiểu tại sao cậu rõ ràng rất có bản lĩnh, trước đây lại cứ làm ra vẻ ai cũng có thể giẫm lên. Nhưng bây giờ…”

Đôi mắt hổ phách ngẩng lên từ bóng tối, trong veo nhưng sắc lạnh, ánh lên tia thách thức không hề che giấu.

“Tôi muốn đấu với cậu một trận.”

Đây là khıêυ khí©h trắng trợn hơn cả lúc ở trên sàn lửa đã bén, quyết không chịu tắt.

Thế nhưng, đối mặt với cơn xúc cảm mãnh liệt kia, Tịch Chiêu không cảm thấy mình bị đe dọa hay áp chế gì, trái lại anh có một cảm giác kỳ lạ. Như thể thú vị bị khơi gợi.

10

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.