0 chữ
Chương 26
Chương 26
Tần Văn Châu lấy lại bình tĩnh, mỉm cười hòa nhã: “Tôi thì không ngại, nhưng Lộ học đệ là alpha cấp đặc biệt, còn tôi chỉ là cấp cao, trình độ không tương xứng, e là sẽ không thể làm tấm gương tốt nhất cho mọi người đâu.”
Câu nói vừa khéo léo vừa đầy tính toán, vừa ngầm lên án Lộ Kiêu lấy cấp bậc chèn ép người khác, lại vừa để mình rút lui có phần hợp lý. Dù gì cũng ai chẳng biết cấp đặc biệt mạnh tới mức nào, mấy alpha cùng cấp khác trong đội còn đang phân vân xem có nên “hy sinh thân mình” lên đấu một trận cho danh dự không kia kìa.
Không ai nhìn thấy, trong mắt Tần Văn Châu lướt qua một tia ghen tị và châm chọc sâu đến tận xương.
Cấp đặc biệt à… cấp đặc biệt...
“Tôi nhường cậu một tay.”
“Gì cơ?” Tần Văn Châu ngỡ ngàng.
“Tôi nói.” Lộ Kiêu tiện tay cầm một cuộn băng chuyên dụng, từng chữ từng chữ vang vọng khắp sân huấn luyện: “Tôi nhường cậu một tay.”
Sân huấn luyện có loại băng đặc biệt dùng để tăng trọng và hạn chế cử động, thường dùng trong huấn luyện nâng cao.
Chưa để Tần Văn Châu lên tiếng, Lộ Kiêu đã dán đầu băng vào cổ tay trái, từng vòng từng vòng quấn chặt lấy cả cánh tay, rồi cắn đứt băng, dùng một tay buộc lại thật gọn.
Khi ngẩng lên nhìn Tần Văn Châu, khóe môi cậu càng cong hơn, đầy vẻ khıêυ khí©h: “Tôi chỉ dùng tay phải để đấu với cậu, Tần Văn Châu, cậu dám lên không?”
Nói rồi, cậu ngửa cổ lên, dùng ngón cái tay phải làm động tác “cắt cổ” đầy khıêυ khí©h.
Giữa đám đông không biết ai là người gào lên trước, nhưng một tiếng đã như giọt nước làm tràn ly một đám học sinh cấp ba máu nóng dâng trào lập tức bị lây nhiễm, tiếng hò hét vang rền, người sau át cả người trước. Có kẻ còn hô to “Đỉnh thật!”, “Ngầu quá đi!”, giục Tần Văn Châu mau mau lên sàn. Cả sân náo loạn như đám vượn dã nhân vừa thoát xác về thời nguyên thủy. Mấy alpha nữ cũng bắt đầu nhìn Tần Văn Châu bằng ánh mắt đầy hứng thú, tò mò không biết hắn định xoay xở thế nào lâu lắm rồi tiết quân sự mới náo nhiệt như vậy.
Tình thế tới nước này, Tần Văn Châu dù lòng bàn tay siết chặt đến rướm máu, cũng chỉ có thể cố gắng nhả ra một tiếng “Được”, rồi chậm rãi bước lên sàn.
Giữa tiếng hoan hô nhốn nháo, Tịch Chiêu liếc sang đám thiếu niên xung quanh, bất giác nhớ lại cái thời mười sáu mười bảy tuổi của mình rồi lập tức thấy vô cùng yên lòng, khi đó anh đã bị nhấn chìm trong biển đề thi của lớp tài năng G đại, tuyệt đối không có não để mà khùng như đám này.
Tầm mắt anh cùng đám đông hướng về võ đài thiếu niên tay trái quấn băng, khí thế ngút trời, chỉ cần đứng đó cũng đã khiến người khác cảm nhận được sự kiêu ngạo và hoang dã từ trong xương tủy, sáng chói đến mức gây mù mắt.
Nhưng nghĩ tới một loạt động tác khıêυ khí©h của cậu, khóe môi Tịch Chiêu khẽ cong, không rõ là cười kiểu gì, trong lòng thản nhiên đánh giá hai chữ: Trẻ con.
…
Thấy “đám khỉ” đã náo đủ, Tống Lễ Thu lạnh lùng liếc qua một cái, cả sân huấn luyện lập tức im như tờ.
Thấy hai alpha trên sàn đã vào vị trí, anh ta theo lệ tuyên bố quy tắc: “Biểu diễn giao lưu là chính, điểm đến là dừng. Ai vượt quá giới hạn sẽ bị xử lý theo vi phạm và trừ hết điểm thường nhật. Rõ chưa?”
Tần Văn Châu khẽ gằn ra: “... Rõ.”
Lộ Kiêu khẽ cười mũi, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo: “Tất nhiên là rõ.”
Những hình ảnh trong phòng thiết bị lại lướt qua đầu cậu loại thuốc đó trộn lẫn trong máu tạo ra cơn đau điên cuồng đến mức như nổ tung, phoremone và thuốc ức chế đối chọi nhau, cơn loạn trí và đau đớn cứ như xé người thành hai nửa. Thứ duy nhất còn sót lại lúc đó chỉ là bản năng nguyên thủy của alpha xâm chiếm, tấn công, phá hủy.
Ngay khoảnh khắc đó, còn có mùi bạc hà lạnh lẽo cực kỳ áp đảo xộc thẳng vào tâm trí cậu giây phút ấy, đầu Lộ Kiêu trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ: Người này nguy hiểm không kém gì mình.
Khi hoàn hồn lại, cậu đã cắn Tịch Chiêu rồi bị ném thẳng vào đệm xốp.
Máu alpha chứa nồng độ phoremone cực cao, vị tanh trong miệng quyện cùng mùi bạc hà đắng lạnh lan khắp khoang miệng, tất cả giác quan bị nhấn chìm trong kí©h thí©ɧ dữ dội. Phản ứng bài xích giữa alpha với alpha đồng giới khiến cậu gần như phát điên. Nhưng chính cảm giác đau đớn đến cực điểm đó lại kéo cậu thoát khỏi sự khống chế của thuốc, miễn cưỡng giành lại một chút lý trí.
Nghĩ lại chuyện đó, Lộ Kiêu vừa giận Tịch Chiêu vì dám hạ thuốc mình, nhưng cũng không thể không thấy may mắn may là Tịch Chiêu đã kịp ngăn cậu, không để cậu chạy đi cắn bậy một beta hay vô tình đánh dấu một omega vô tội.
Cậu không dám tưởng tượng nếu thật sự xảy ra chuyện đó, bản thân sẽ phản ứng thế nào.
Tịch Chiêu...
Cái tên ấy đã vô số lần vang lên trong đầu cậu. Đôi mắt hổ phách lướt qua đám đông bên dưới, giữa một biển đầu người, thiếu niên tóc đen ấy vẫn là người đầu tiên đập vào mắt cậu.
Như thể bị ngọn lửa thiêu kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, tâm hồn bỗng sôi sục, rồi ngưng tụ thành một loại khát khao kỳ quặc, vừa mơ hồ vừa mãnh liệt.
Như cảm nhận được điều gì, Tịch Chiêu ngẩng đầu, nở một nụ cười rất nhẹ xuyên qua tiếng ồn ào, đánh thẳng vào tim Lộ Kiêu!
Gió xé tan không khí, thiếu niên bỗng hóa thành một con dã thú bị gỡ xích, lao nhanh như tên bắn!
Tịch Chiêu, tôi sẽ thắng cậu. Nhất định sẽ thắng. Nhưng bây giờ…
Trong mắt Lộ Kiêu bùng lên một ngọn lửa điên cuồng và quỷ dị.
… Để tôi xử lý con chuột trốn dưới cống rãnh này trước đã!
…
Tần Văn Châu từng cùng gia đình du lịch tới thảo nguyên. Đêm hôm đó, họ lái xe jeep băng qua vùng gió lớn, và tình cờ bắt gặp một con sói hoang.
Sinh vật bạc xám ấy đứng trên một ngọn núi cao, ánh trăng rải xuống từ bầu trời, chiếu sáng bộ lông bạc lấp lánh, và hàm răng sắc nhọn đang hơi hé mở. Dù cách nhau đến mấy trăm mét, hắn vẫn có thể cảm nhận được khí thế dữ dội đến rợn người từ nó.
Câu nói vừa khéo léo vừa đầy tính toán, vừa ngầm lên án Lộ Kiêu lấy cấp bậc chèn ép người khác, lại vừa để mình rút lui có phần hợp lý. Dù gì cũng ai chẳng biết cấp đặc biệt mạnh tới mức nào, mấy alpha cùng cấp khác trong đội còn đang phân vân xem có nên “hy sinh thân mình” lên đấu một trận cho danh dự không kia kìa.
Không ai nhìn thấy, trong mắt Tần Văn Châu lướt qua một tia ghen tị và châm chọc sâu đến tận xương.
Cấp đặc biệt à… cấp đặc biệt...
“Tôi nhường cậu một tay.”
“Gì cơ?” Tần Văn Châu ngỡ ngàng.
“Tôi nói.” Lộ Kiêu tiện tay cầm một cuộn băng chuyên dụng, từng chữ từng chữ vang vọng khắp sân huấn luyện: “Tôi nhường cậu một tay.”
Chưa để Tần Văn Châu lên tiếng, Lộ Kiêu đã dán đầu băng vào cổ tay trái, từng vòng từng vòng quấn chặt lấy cả cánh tay, rồi cắn đứt băng, dùng một tay buộc lại thật gọn.
Khi ngẩng lên nhìn Tần Văn Châu, khóe môi cậu càng cong hơn, đầy vẻ khıêυ khí©h: “Tôi chỉ dùng tay phải để đấu với cậu, Tần Văn Châu, cậu dám lên không?”
Nói rồi, cậu ngửa cổ lên, dùng ngón cái tay phải làm động tác “cắt cổ” đầy khıêυ khí©h.
Giữa đám đông không biết ai là người gào lên trước, nhưng một tiếng đã như giọt nước làm tràn ly một đám học sinh cấp ba máu nóng dâng trào lập tức bị lây nhiễm, tiếng hò hét vang rền, người sau át cả người trước. Có kẻ còn hô to “Đỉnh thật!”, “Ngầu quá đi!”, giục Tần Văn Châu mau mau lên sàn. Cả sân náo loạn như đám vượn dã nhân vừa thoát xác về thời nguyên thủy. Mấy alpha nữ cũng bắt đầu nhìn Tần Văn Châu bằng ánh mắt đầy hứng thú, tò mò không biết hắn định xoay xở thế nào lâu lắm rồi tiết quân sự mới náo nhiệt như vậy.
Giữa tiếng hoan hô nhốn nháo, Tịch Chiêu liếc sang đám thiếu niên xung quanh, bất giác nhớ lại cái thời mười sáu mười bảy tuổi của mình rồi lập tức thấy vô cùng yên lòng, khi đó anh đã bị nhấn chìm trong biển đề thi của lớp tài năng G đại, tuyệt đối không có não để mà khùng như đám này.
Tầm mắt anh cùng đám đông hướng về võ đài thiếu niên tay trái quấn băng, khí thế ngút trời, chỉ cần đứng đó cũng đã khiến người khác cảm nhận được sự kiêu ngạo và hoang dã từ trong xương tủy, sáng chói đến mức gây mù mắt.
Nhưng nghĩ tới một loạt động tác khıêυ khí©h của cậu, khóe môi Tịch Chiêu khẽ cong, không rõ là cười kiểu gì, trong lòng thản nhiên đánh giá hai chữ: Trẻ con.
Thấy “đám khỉ” đã náo đủ, Tống Lễ Thu lạnh lùng liếc qua một cái, cả sân huấn luyện lập tức im như tờ.
Thấy hai alpha trên sàn đã vào vị trí, anh ta theo lệ tuyên bố quy tắc: “Biểu diễn giao lưu là chính, điểm đến là dừng. Ai vượt quá giới hạn sẽ bị xử lý theo vi phạm và trừ hết điểm thường nhật. Rõ chưa?”
Tần Văn Châu khẽ gằn ra: “... Rõ.”
Lộ Kiêu khẽ cười mũi, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo: “Tất nhiên là rõ.”
Những hình ảnh trong phòng thiết bị lại lướt qua đầu cậu loại thuốc đó trộn lẫn trong máu tạo ra cơn đau điên cuồng đến mức như nổ tung, phoremone và thuốc ức chế đối chọi nhau, cơn loạn trí và đau đớn cứ như xé người thành hai nửa. Thứ duy nhất còn sót lại lúc đó chỉ là bản năng nguyên thủy của alpha xâm chiếm, tấn công, phá hủy.
Ngay khoảnh khắc đó, còn có mùi bạc hà lạnh lẽo cực kỳ áp đảo xộc thẳng vào tâm trí cậu giây phút ấy, đầu Lộ Kiêu trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ: Người này nguy hiểm không kém gì mình.
Khi hoàn hồn lại, cậu đã cắn Tịch Chiêu rồi bị ném thẳng vào đệm xốp.
Máu alpha chứa nồng độ phoremone cực cao, vị tanh trong miệng quyện cùng mùi bạc hà đắng lạnh lan khắp khoang miệng, tất cả giác quan bị nhấn chìm trong kí©h thí©ɧ dữ dội. Phản ứng bài xích giữa alpha với alpha đồng giới khiến cậu gần như phát điên. Nhưng chính cảm giác đau đớn đến cực điểm đó lại kéo cậu thoát khỏi sự khống chế của thuốc, miễn cưỡng giành lại một chút lý trí.
Nghĩ lại chuyện đó, Lộ Kiêu vừa giận Tịch Chiêu vì dám hạ thuốc mình, nhưng cũng không thể không thấy may mắn may là Tịch Chiêu đã kịp ngăn cậu, không để cậu chạy đi cắn bậy một beta hay vô tình đánh dấu một omega vô tội.
Cậu không dám tưởng tượng nếu thật sự xảy ra chuyện đó, bản thân sẽ phản ứng thế nào.
Tịch Chiêu...
Cái tên ấy đã vô số lần vang lên trong đầu cậu. Đôi mắt hổ phách lướt qua đám đông bên dưới, giữa một biển đầu người, thiếu niên tóc đen ấy vẫn là người đầu tiên đập vào mắt cậu.
Như thể bị ngọn lửa thiêu kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, tâm hồn bỗng sôi sục, rồi ngưng tụ thành một loại khát khao kỳ quặc, vừa mơ hồ vừa mãnh liệt.
Như cảm nhận được điều gì, Tịch Chiêu ngẩng đầu, nở một nụ cười rất nhẹ xuyên qua tiếng ồn ào, đánh thẳng vào tim Lộ Kiêu!
Gió xé tan không khí, thiếu niên bỗng hóa thành một con dã thú bị gỡ xích, lao nhanh như tên bắn!
Tịch Chiêu, tôi sẽ thắng cậu. Nhất định sẽ thắng. Nhưng bây giờ…
Trong mắt Lộ Kiêu bùng lên một ngọn lửa điên cuồng và quỷ dị.
… Để tôi xử lý con chuột trốn dưới cống rãnh này trước đã!
…
Tần Văn Châu từng cùng gia đình du lịch tới thảo nguyên. Đêm hôm đó, họ lái xe jeep băng qua vùng gió lớn, và tình cờ bắt gặp một con sói hoang.
Sinh vật bạc xám ấy đứng trên một ngọn núi cao, ánh trăng rải xuống từ bầu trời, chiếu sáng bộ lông bạc lấp lánh, và hàm răng sắc nhọn đang hơi hé mở. Dù cách nhau đến mấy trăm mét, hắn vẫn có thể cảm nhận được khí thế dữ dội đến rợn người từ nó.
11
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
