0 chữ
Chương 15
Chương 15
Thứ nhất, công khai cắt đứt quan hệ với Tần Văn Châu. Tiền thì vẫn phải từ từ đòi lại, từng đồng một, nhưng Tịch Chiêu không thể chấp nhận một thằng rác rưởi như thế tiếp tục hút máu mình, dù chỉ là diễn. Anh thấy ghê, thấy buồn nôn.
Thứ hai, chuyển ký túc xá. Với vụ ầm ĩ như vậy cộng thêm lời đồn “có vấn đề tâm thần”, Tịch Chiêu không tin còn ai dám ở cùng phòng với mình nữa. Trường để tránh sự cố tái diễn, tất nhiên sẽ phải tách anh ra mà phòng đơn của lớp A là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Ngay khi tiếp nhận ký ức, Tịch Chiêu đã đặt ra mục tiêu phải được ở một mình. Tính cách anh khác hẳn nguyên chủ, dù có cố gắng che giấu thì ở cùng bạn cùng phòng sáng tối cũng sớm muộn sẽ bại lộ.
Chuyện “xuyên thư” hợp lý hay không, tạm thời chưa bàn. Nhưng một khi đã đến đây, Tịch Chiêu tất nhiên phải chuẩn bị mọi thứ chu toàn. So với việc hy vọng tất cả đều tin rằng anh chỉ là “tính cách thay đổi một chút”, thì việc chủ động đưa rủi ro vào tầm kiểm soát vẫn là cách an toàn hơn nhiều.
Dù sao thì trên đời này, ai có thể thật sự đáng tin ngoài chính mình chứ?
Mục đích thứ ba, cũng là mục đích quan trọng nhất, chính là tạo cho mình một cái “cái cớ” nghe thì hơi gượng ép, nhưng lại không thể thiếu.
Một học sinh tinh thần vốn đã không ổn, bị “bạn thân” lừa gạt, ép tới bước đường cùng, cuối cùng sụp đổ rồi hành động kỳ lạ, chẳng phải hoàn toàn hợp tình hợp lý sao?
Còn chuyện sau này có cần đính chính tin đồn hay không ấy hả? Ha, miệng thì mọc trên mặt người khác, muốn nói gì cứ để họ nói. Tịch Chiêu cũng chẳng rớt mất miếng thịt nào.
Hơn nữa sinh viên ngành y, học đến cao học rồi ai chẳng điên một chút? Khóa trước của học viện y bọn họ còn có sư huynh nửa đêm mặc blouse trắng bò khắp hành lang kia kìa.
Cái mác “bệnh thần kinh” này thật sự rất tuyệt, sau này mà thấy ai ngứa mắt thì cứ xông lên “tét tét” hai cái bạt tai, người bị đánh còn phải cẩn thận hỏi ngược lại anh:
“Xin lỗi cậu, cậu có đau tay không?”
Quá bá đạo! Không ăn khống chế, không chịu trừng phạt, chẳng khác nào bật chế độ “bất tử không thể đánh trả”!
Tịch Chiêu rất hài lòng. Tịch Chiêu rất thích.
Trường Lí Tư Khắc Lâm nhà giàu nứt vách, gọi là ký túc xá học sinh, chứ thực tế chẳng khác nào căn hộ cao cấp. Phòng mới của Tịch Chiêu được bố trí ở tầng năm. Vừa ra khỏi thang máy, đã thấy có vài công nhân đang khiêng bức tranh tường vừa gỡ xuống.
Tịch Chiêu ôm hộp đồ hơi nghiêng về phía tường, định đợi họ đi rồi mới quẹt thẻ vào phòng. Nhàn rỗi không có gì làm, anh tiện thể đánh giá luôn bức tranh trước mặt.
Khung tranh cao gần hai mét, cần hai người mới khiêng nổi. Để nâng cao “tư chất nghệ thuật” cho học sinh, nhà trường có thể nói là dốc hết tâm huyết, mỗi bức tranh trang trí đều do họa sĩ nổi tiếng vẽ riêng theo mùa hoặc lễ hội, định kỳ thay mới để học sinh không thấy nhàm chán.
Bức này xem ra đã treo một thời gian. Nội dung là mùa xuân bầu trời xanh thẳm, đồng cỏ mướt mát, vài bông hoa nhỏ tô điểm giữa nền lá, cả bức tranh ngập tràn sinh khí, rạo rực trong nỗi mong chờ được bung nở.
Chỉ cần một cơ hội, tất cả sẽ nở rộ, phủ kín trời đất.
Đến khi bức tranh được nâng lên, rời khỏi tầm mắt, Tịch Chiêu đang chuẩn bị dời ánh nhìn thì...
Từ bóng tối phía sau bức tranh, một bóng người dần hiện ra.
Tóc nâu sẫm hơi xoăn, đồng tử màu hổ phách phản chiếu ánh hoàng hôn như bảo thạch thật sự. Thiếu niên nhíu mày có vẻ là khó chịu, hoặc cũng có thể là đang suy nghĩ chuyện gì nan giải.
Dường như cảm nhận được điều gì, người bị bức tranh che khuất bỗng ngẩng đầu, chỉ trong khoảnh khắc, sự kinh ngạc lập tức lan rộng khắp khuôn mặt.
Tiếng chuông tan học lúc chiều muộn bị tầng tầng tán lá dày ngăn lại giữa không trung.
Xuân qua, gió nổi. Hạ tới rực rỡ, từ đây bắt đầu.
Tịch Chiêu hơi nheo mắt, liếc qua bảng tên trên ngực đối phương: “Lớp A – Lộ Kiêu”
Khóe môi cong lên khẽ khàng.
Quen mặt đấy chứ.
*
Thoát khỏi kinh ngạc ban đầu, Lộ Kiêu trừng mắt nhìn bóng người trước mặt, ngay sau đó liền vào tư thế sẵn sàng tấn công. Là một alpha đỉnh cấp, khí thế mạnh mẽ vượt xa tuổi tác lập tức bộc phát.
“Tịch, Chiêu.”
Hai chữ không hề lạ tai, nhưng từ miệng cậu phát ra lại mang theo vẻ dữ tợn như chó sói săn mồi. Tịch Chiêu thậm chí còn nhìn thấy ngọn lửa nhỏ bùng lên trong đáy mắt cậu.
“Tại sao cậu lại ở đây?!” Lộ Kiêu mặt mày xám xịt.
Ba ngày bị cách ly trong bệnh viện, hình ảnh hôm đó trong phòng thiết bị cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lộ Kiêu suốt. Cậu còn chưa biết phải xử lý chuyện đó ra sao, vậy mà ác mộng kia đã bước ra khỏi giấc mơ, xuất hiện sờ sờ ngay trước mặt.
Lộ Kiêu thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ không lẽ mình đang ảo giác?
Tịch Chiêu không trả lời. Hai người đối mắt nửa giây, cậu đột nhiên nhấc chân, thản nhiên bước tới.
Alpha có ý thức lãnh thổ cực mạnh, vốn đã bài xích đồng giới, huống hồ lúc này Lộ Kiêu cả người căng cứng cảnh giác. Tiếng bước chân tiến lại như giẫm thẳng lên dây thần kinh nhạy cảm nhất của cậu.
Ánh mắt đen sâu kia như có lực đè nén thực thể, từng tấc, từng tấc một phong tỏa không gian giữa hai người. Khi khoảng cách chỉ còn một bước là cực kỳ nguy hiểm, Lộ Kiêu đã siết chặt tay thành nắm đấm.
Có lẽ vì lúc chuyển đồ hơi nóng, thiếu niên tóc đen đưa tay vén mái lên, lộ ra đường viền hàm sắc sảo mạnh mẽ. Khoảng cách gần đến nỗi Lộ Kiêu có thể đếm được từng sợi mi dài dày nơi hàng mi, cùng với nốt ruồi đỏ mê hoặc trên làn da trắng lạnh đến lóa mắt.
Bàn tay nắm chặt đến phát đau. Dường như có con sinh vật mọc cánh đang giãy dụa trong bụng, mỗi lần đập cánh lại dấy lên một luồng lửa nóng, thiêu đến khô cả cổ họng.
Thứ hai, chuyển ký túc xá. Với vụ ầm ĩ như vậy cộng thêm lời đồn “có vấn đề tâm thần”, Tịch Chiêu không tin còn ai dám ở cùng phòng với mình nữa. Trường để tránh sự cố tái diễn, tất nhiên sẽ phải tách anh ra mà phòng đơn của lớp A là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Ngay khi tiếp nhận ký ức, Tịch Chiêu đã đặt ra mục tiêu phải được ở một mình. Tính cách anh khác hẳn nguyên chủ, dù có cố gắng che giấu thì ở cùng bạn cùng phòng sáng tối cũng sớm muộn sẽ bại lộ.
Chuyện “xuyên thư” hợp lý hay không, tạm thời chưa bàn. Nhưng một khi đã đến đây, Tịch Chiêu tất nhiên phải chuẩn bị mọi thứ chu toàn. So với việc hy vọng tất cả đều tin rằng anh chỉ là “tính cách thay đổi một chút”, thì việc chủ động đưa rủi ro vào tầm kiểm soát vẫn là cách an toàn hơn nhiều.
Mục đích thứ ba, cũng là mục đích quan trọng nhất, chính là tạo cho mình một cái “cái cớ” nghe thì hơi gượng ép, nhưng lại không thể thiếu.
Một học sinh tinh thần vốn đã không ổn, bị “bạn thân” lừa gạt, ép tới bước đường cùng, cuối cùng sụp đổ rồi hành động kỳ lạ, chẳng phải hoàn toàn hợp tình hợp lý sao?
Còn chuyện sau này có cần đính chính tin đồn hay không ấy hả? Ha, miệng thì mọc trên mặt người khác, muốn nói gì cứ để họ nói. Tịch Chiêu cũng chẳng rớt mất miếng thịt nào.
Hơn nữa sinh viên ngành y, học đến cao học rồi ai chẳng điên một chút? Khóa trước của học viện y bọn họ còn có sư huynh nửa đêm mặc blouse trắng bò khắp hành lang kia kìa.
Cái mác “bệnh thần kinh” này thật sự rất tuyệt, sau này mà thấy ai ngứa mắt thì cứ xông lên “tét tét” hai cái bạt tai, người bị đánh còn phải cẩn thận hỏi ngược lại anh:
Quá bá đạo! Không ăn khống chế, không chịu trừng phạt, chẳng khác nào bật chế độ “bất tử không thể đánh trả”!
Tịch Chiêu rất hài lòng. Tịch Chiêu rất thích.
Trường Lí Tư Khắc Lâm nhà giàu nứt vách, gọi là ký túc xá học sinh, chứ thực tế chẳng khác nào căn hộ cao cấp. Phòng mới của Tịch Chiêu được bố trí ở tầng năm. Vừa ra khỏi thang máy, đã thấy có vài công nhân đang khiêng bức tranh tường vừa gỡ xuống.
Tịch Chiêu ôm hộp đồ hơi nghiêng về phía tường, định đợi họ đi rồi mới quẹt thẻ vào phòng. Nhàn rỗi không có gì làm, anh tiện thể đánh giá luôn bức tranh trước mặt.
Khung tranh cao gần hai mét, cần hai người mới khiêng nổi. Để nâng cao “tư chất nghệ thuật” cho học sinh, nhà trường có thể nói là dốc hết tâm huyết, mỗi bức tranh trang trí đều do họa sĩ nổi tiếng vẽ riêng theo mùa hoặc lễ hội, định kỳ thay mới để học sinh không thấy nhàm chán.
Chỉ cần một cơ hội, tất cả sẽ nở rộ, phủ kín trời đất.
Đến khi bức tranh được nâng lên, rời khỏi tầm mắt, Tịch Chiêu đang chuẩn bị dời ánh nhìn thì...
Từ bóng tối phía sau bức tranh, một bóng người dần hiện ra.
Tóc nâu sẫm hơi xoăn, đồng tử màu hổ phách phản chiếu ánh hoàng hôn như bảo thạch thật sự. Thiếu niên nhíu mày có vẻ là khó chịu, hoặc cũng có thể là đang suy nghĩ chuyện gì nan giải.
Dường như cảm nhận được điều gì, người bị bức tranh che khuất bỗng ngẩng đầu, chỉ trong khoảnh khắc, sự kinh ngạc lập tức lan rộng khắp khuôn mặt.
Tiếng chuông tan học lúc chiều muộn bị tầng tầng tán lá dày ngăn lại giữa không trung.
Xuân qua, gió nổi. Hạ tới rực rỡ, từ đây bắt đầu.
Tịch Chiêu hơi nheo mắt, liếc qua bảng tên trên ngực đối phương: “Lớp A – Lộ Kiêu”
Khóe môi cong lên khẽ khàng.
Quen mặt đấy chứ.
*
Thoát khỏi kinh ngạc ban đầu, Lộ Kiêu trừng mắt nhìn bóng người trước mặt, ngay sau đó liền vào tư thế sẵn sàng tấn công. Là một alpha đỉnh cấp, khí thế mạnh mẽ vượt xa tuổi tác lập tức bộc phát.
“Tịch, Chiêu.”
Hai chữ không hề lạ tai, nhưng từ miệng cậu phát ra lại mang theo vẻ dữ tợn như chó sói săn mồi. Tịch Chiêu thậm chí còn nhìn thấy ngọn lửa nhỏ bùng lên trong đáy mắt cậu.
“Tại sao cậu lại ở đây?!” Lộ Kiêu mặt mày xám xịt.
Ba ngày bị cách ly trong bệnh viện, hình ảnh hôm đó trong phòng thiết bị cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lộ Kiêu suốt. Cậu còn chưa biết phải xử lý chuyện đó ra sao, vậy mà ác mộng kia đã bước ra khỏi giấc mơ, xuất hiện sờ sờ ngay trước mặt.
Lộ Kiêu thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ không lẽ mình đang ảo giác?
Tịch Chiêu không trả lời. Hai người đối mắt nửa giây, cậu đột nhiên nhấc chân, thản nhiên bước tới.
Alpha có ý thức lãnh thổ cực mạnh, vốn đã bài xích đồng giới, huống hồ lúc này Lộ Kiêu cả người căng cứng cảnh giác. Tiếng bước chân tiến lại như giẫm thẳng lên dây thần kinh nhạy cảm nhất của cậu.
Ánh mắt đen sâu kia như có lực đè nén thực thể, từng tấc, từng tấc một phong tỏa không gian giữa hai người. Khi khoảng cách chỉ còn một bước là cực kỳ nguy hiểm, Lộ Kiêu đã siết chặt tay thành nắm đấm.
Có lẽ vì lúc chuyển đồ hơi nóng, thiếu niên tóc đen đưa tay vén mái lên, lộ ra đường viền hàm sắc sảo mạnh mẽ. Khoảng cách gần đến nỗi Lộ Kiêu có thể đếm được từng sợi mi dài dày nơi hàng mi, cùng với nốt ruồi đỏ mê hoặc trên làn da trắng lạnh đến lóa mắt.
Bàn tay nắm chặt đến phát đau. Dường như có con sinh vật mọc cánh đang giãy dụa trong bụng, mỗi lần đập cánh lại dấy lên một luồng lửa nóng, thiêu đến khô cả cổ họng.
11
0
2 tháng trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
