0 chữ
Chương 22
Chương 22
Editor: SoleilNguyen
Trong máy tính của Cố Kiêu có một hồ sơ bị phủ bụi, đó là kịch bản cậu viết chơi hồi thi nghệ thuật, tên là "Án Mạng Kịch Tính".
Cốt truyện chẳng có gì nhiều, nhân vật chính cứ liên tục thay đổi nhân cách trong phòng ngủ, hoàn toàn là để mài giũa kỹ năng diễn xuất.
Nhưng diễn thì rất đã.
Cái mùa hè ngay sau khi Cố Kiêu viết xong hồ sơ này, mỗi ngày khi rửa mặt cậu đều ngẫu nhiên chọn một nhân cách, rồi soi gương suy nghĩ về những biểu cảm và động tác nhỏ phù hợp với nhân cách đó.
Chỉ còn một tuần nữa là đến hạn nộp phim ngắn kết thúc môn học diễn xuất, thời gian rất gấp. Cố Kiêu quyết định dùng kịch bản này, dù sao cũng đã luyện tập rồi, việc quay phim sẽ nhanh hơn là bắt đầu lại từ đầu.
Tiếp theo là vấn đề trang phục, địa điểm, quay phim và hậu kỳ. Cố Kiêu xoay bút, do dự không biết có nên gọi điện báo cho anh đại diện Lục, nhờ anh giúp lên kế hoạch không.
Chuông điện thoại đổ tiếng đầu tiên, hiển thị "Tiền bối" gọi đến.
Là Mục Tử Tuy.
Cố Kiêu nhấn nghe, đặt điện thoại lên tai: "Tiền bối."
"Còn thi cử gì không?" Bên Mục Tử Tuy rất yên tĩnh, đến cả tiếng thở cũng nghe rõ mồn một.
"Không còn nữa." Cố Kiêu tiện thể báo cho Mục Tử Tuy về chuyện phải quay phim ngắn: "Nhưng có một video cần quay."
"Tìm diễn viên, nhân viên chưa? Để Tiểu Hà sắp xếp giúp cậu."
"Không cần phiền phức vậy đâu, chỉ là bài tập cuối khóa thôi. Tìm một lão sư quay phim là đủ rồi." Cậu nói qua nội dung quay phim một lượt: "Chỉ là địa điểm hơi khó tìm, ban đầu tôi thiết kế là một phòng ngủ lý tính, đơn giản, giờ đành phải tạm chấp nhận đi quay ở khách sạn."
Có lẽ vì Mục Tử Tuy luôn nghiêm túc và bao dung với cậu, Cố Kiêu vô thức nói thêm vài câu với anh.
Mục Tử Tuy bên kia im lặng một lúc: "Hôm nay tôi rảnh, tôi qua đón cậu, quay ở phòng tôi đi."
Cố Kiêu không ngờ anh lại đưa ra lời đề nghị này: "Sao có thể làm phiền tiền bối được chứ? Thôi không cần đâu."
"Cậu không tin kỹ thuật quay phim của tôi à?" Đối phương hoàn toàn phớt lờ lời từ chối của cậu.
"Không phải..." Cố Kiêu bỗng nhiên nhớ ra, trước đây để đối phó với Tề Hằng mà cậu đã xem rất nhiều MV, trong đó có không ít là do Mục Tử Tuy tự mình viết kịch bản và quay. Cố Kiêu từng chọn một môn học về nhϊếp ảnh, từ góc độ của một người nghiệp dư, Mục Tử Tuy có khả năng điều khiển góc máy, ánh sáng và chuyển cảnh vô cùng xuất sắc, sánh ngang với trình độ chuyên nghiệp.
"Không có phiền gì đâu, nhϊếp ảnh chỉ là sở thích thôi." Mục Tử Tuy nói với cậu: "Cậu đến đi. Còn cả chuyện chọn nhạc nữa."
Nhà của Mục Tử Tuy ở phía Tây thành phố, là một biệt thự đơn lập, tính riêng tư và vị trí địa lý đều rất tốt. Cố Kiêu từ trước đến nay mới chỉ đến hai căn biệt thự xa hoa, không khỏi đem căn nhà cũ của Tề Hằng ra so sánh với căn biệt thự trước mắt.
Nhà cũ của Tề Hằng nhìn bên ngoài đầy dấu vết thời gian, nhưng bên trong lại được trang trí theo phong cách xa xỉ, đặc biệt tiện lợi cho chủ nhân buông thả hưởng lạc.
Khi Mục Tử Tuy chở cậu, từ con đường rợp bóng cây xanh mướt chầm chậm chạy vào bãi đậu xe, Cố Kiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Bất kể bên trong nhà của Mục Tử Tuy được thiết kế như thế nào, cậu cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
—— Kết quả là bên trong căn nhà lại vô cùng trang nghiêm. Phong cách tối giản, sạch sẽ, sáng sủa và thông thoáng.
Mục Tử Tuy lấy cho cậu một đôi dép lê hoàn toàn mới. Cố Kiêu đi dép lê, lấy ra hai tờ giấy mỏng trong cặp sách. Kịch bản của cậu là viết cho mình xem, đơn giản đến mức tổng cộng chưa đầy hai nghìn chữ.
Trong lúc trợ lý Tiểu Hà mang quần áo và đạo cụ đến, Cố Kiêu đã đại khái kể cho Mục Tử Tuy nghe về cốt truyện.
"Không có kịch bản gốc, tiền bối khi quay có thể sẽ rất vất vả." Cố Kiêu hiểu rõ việc quay phim tài liệu dài đến ba mươi phút tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Không có kịch bản gốc, đồng nghĩa với việc độ dài cảnh quay, bố cục, cảnh sắc đều phải tùy cơ ứng biến, rất tốn sức lực.
Trong máy tính của Cố Kiêu có một hồ sơ bị phủ bụi, đó là kịch bản cậu viết chơi hồi thi nghệ thuật, tên là "Án Mạng Kịch Tính".
Cốt truyện chẳng có gì nhiều, nhân vật chính cứ liên tục thay đổi nhân cách trong phòng ngủ, hoàn toàn là để mài giũa kỹ năng diễn xuất.
Nhưng diễn thì rất đã.
Cái mùa hè ngay sau khi Cố Kiêu viết xong hồ sơ này, mỗi ngày khi rửa mặt cậu đều ngẫu nhiên chọn một nhân cách, rồi soi gương suy nghĩ về những biểu cảm và động tác nhỏ phù hợp với nhân cách đó.
Chỉ còn một tuần nữa là đến hạn nộp phim ngắn kết thúc môn học diễn xuất, thời gian rất gấp. Cố Kiêu quyết định dùng kịch bản này, dù sao cũng đã luyện tập rồi, việc quay phim sẽ nhanh hơn là bắt đầu lại từ đầu.
Tiếp theo là vấn đề trang phục, địa điểm, quay phim và hậu kỳ. Cố Kiêu xoay bút, do dự không biết có nên gọi điện báo cho anh đại diện Lục, nhờ anh giúp lên kế hoạch không.
Là Mục Tử Tuy.
Cố Kiêu nhấn nghe, đặt điện thoại lên tai: "Tiền bối."
"Còn thi cử gì không?" Bên Mục Tử Tuy rất yên tĩnh, đến cả tiếng thở cũng nghe rõ mồn một.
"Không còn nữa." Cố Kiêu tiện thể báo cho Mục Tử Tuy về chuyện phải quay phim ngắn: "Nhưng có một video cần quay."
"Tìm diễn viên, nhân viên chưa? Để Tiểu Hà sắp xếp giúp cậu."
"Không cần phiền phức vậy đâu, chỉ là bài tập cuối khóa thôi. Tìm một lão sư quay phim là đủ rồi." Cậu nói qua nội dung quay phim một lượt: "Chỉ là địa điểm hơi khó tìm, ban đầu tôi thiết kế là một phòng ngủ lý tính, đơn giản, giờ đành phải tạm chấp nhận đi quay ở khách sạn."
Có lẽ vì Mục Tử Tuy luôn nghiêm túc và bao dung với cậu, Cố Kiêu vô thức nói thêm vài câu với anh.
Cố Kiêu không ngờ anh lại đưa ra lời đề nghị này: "Sao có thể làm phiền tiền bối được chứ? Thôi không cần đâu."
"Cậu không tin kỹ thuật quay phim của tôi à?" Đối phương hoàn toàn phớt lờ lời từ chối của cậu.
"Không phải..." Cố Kiêu bỗng nhiên nhớ ra, trước đây để đối phó với Tề Hằng mà cậu đã xem rất nhiều MV, trong đó có không ít là do Mục Tử Tuy tự mình viết kịch bản và quay. Cố Kiêu từng chọn một môn học về nhϊếp ảnh, từ góc độ của một người nghiệp dư, Mục Tử Tuy có khả năng điều khiển góc máy, ánh sáng và chuyển cảnh vô cùng xuất sắc, sánh ngang với trình độ chuyên nghiệp.
"Không có phiền gì đâu, nhϊếp ảnh chỉ là sở thích thôi." Mục Tử Tuy nói với cậu: "Cậu đến đi. Còn cả chuyện chọn nhạc nữa."
Nhà cũ của Tề Hằng nhìn bên ngoài đầy dấu vết thời gian, nhưng bên trong lại được trang trí theo phong cách xa xỉ, đặc biệt tiện lợi cho chủ nhân buông thả hưởng lạc.
Khi Mục Tử Tuy chở cậu, từ con đường rợp bóng cây xanh mướt chầm chậm chạy vào bãi đậu xe, Cố Kiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Bất kể bên trong nhà của Mục Tử Tuy được thiết kế như thế nào, cậu cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
—— Kết quả là bên trong căn nhà lại vô cùng trang nghiêm. Phong cách tối giản, sạch sẽ, sáng sủa và thông thoáng.
Mục Tử Tuy lấy cho cậu một đôi dép lê hoàn toàn mới. Cố Kiêu đi dép lê, lấy ra hai tờ giấy mỏng trong cặp sách. Kịch bản của cậu là viết cho mình xem, đơn giản đến mức tổng cộng chưa đầy hai nghìn chữ.
Trong lúc trợ lý Tiểu Hà mang quần áo và đạo cụ đến, Cố Kiêu đã đại khái kể cho Mục Tử Tuy nghe về cốt truyện.
"Không có kịch bản gốc, tiền bối khi quay có thể sẽ rất vất vả." Cố Kiêu hiểu rõ việc quay phim tài liệu dài đến ba mươi phút tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Không có kịch bản gốc, đồng nghĩa với việc độ dài cảnh quay, bố cục, cảnh sắc đều phải tùy cơ ứng biến, rất tốn sức lực.
8
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
