0 chữ
Chương 50
Chương 50: Hoàn toàn không quen biết
Bà Trần lập tức lên tiếng: “Dạ, thiếu phu nhân! Thiếu gia, lão phu nhân đang đi dạo giải khuây ở sân sau. Vừa rồi còn nhắc đến cậu.”
Mục Diệc Thần gật đầu: “Chúng tôi qua đó ngay.”
Ở sân sau, một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi trên xe lăn, được người giúp việc đẩy dạo quanh vườn.
Vừa trông thấy bà cụ, Đường Đường lập tức phấn khích, đẩy đẩy tay Lạc Thần Hi, nhảy xuống khỏi lòng cô rồi chạy về phía trước.
“Thái nãi nãi ơi, Đường Đường đến thăm bà đây!”
Cô bé nhào vào bên chân Mục nãi nãi, nhỏ xíu mà lanh lợi.
Bà cụ cúi người định bế Đường Đường lên.
Mục Diệc Thần thấy vậy liền nhanh chân bước tới, ôm cô bé lên trước: “Bà nội, con nhóc này nặng rồi, bà ôm không nổi đâu.”
Mục nãi nãi lườm anh một cái, không vui: “Ai nói cục cưng của bà mập? Có phải cháu thấy bà già rồi, một chân đã bước vào quan tài, nên không ôm nổi nữa phải không?”
Mục Diệc Thần bị chặn họng: “Không phải đâu bà, con không có ý đó mà…”
Bà cụ còn chưa nguôi, Đường Đường trong lòng anh đã bắt đầu vặn vẹo khó chịu.
Anh vội vỗ nhẹ lên lưng con: “Ngoan nào, đừng nghịch nữa.”
“Thái bà nói Đường Đường không mập!” Cô bé trừng mắt nhìn anh một cái, rồi quay đầu, giơ hai cánh tay mũm mĩm về phía Lạc Thần Hi: “Không cần ba ba, muốn chị xinh đẹp bế!”
Mục Diệc Thần nhìn con gái chui tọt vào lòng Lạc Thần Hi mà im bặt.
Thôi thì… nhóc con này mê gái đẹp là khỏi bàn. Mỗi lần đi mẫu giáo, chọn váy cũng phải đích thân chọn.
Gọi con mập đúng là đυ.ng trúng tổ kiến lửa rồi…
Phụ nữ trong nhà, từ lớn đến nhỏ, chẳng ai dễ dỗ!
Mục nãi nãi nhìn Lạc Thần Hi một cái, ánh mắt bỗng sáng rực: “Đây là vợ mới cưới của cháu à? Xinh lắm, thật sự rất xinh, giống hệt như Đường Đường của bà! Mau lại đây, để bà xem cho rõ.”
Mục Diệc Thần hơi khựng lại.
Anh không ngờ bà nội lại hoàn toàn không quen biết cô gái này. Trước đó anh cứ nghĩ Lạc Thần Tâm hẳn đã dùng cách nào đó lấy lòng bà.
Nhưng xem ra… không phải vậy.
Lạc Thần Hi thì nhẹ cả người. Dù không biết vì sao lại thế, nhưng ít nhất không bị lộ.
Cô bước nhanh tới, dịu dàng gọi: “Bà nội ơi.”
Mục nãi nãi nắm lấy tay cô, vừa nhìn vừa khen không dứt miệng.
“Cháu gái ngoan quá! Nhìn xem, Đường Đường bám con bé như vậy, đúng là con ruột có khác!”
Lạc Thần Hi nghe vậy hơi ngượng, mặt khẽ đỏ lên.
Cô cũng từng mơ có một đứa con gái đáng yêu như Đường Đường, nhưng tiếc là… Đường Đường đâu phải con ruột cô.
Mục nãi nãi thì vẫn hào hứng kể: “Trước đây bà tìm người mai mối cho cháu, cháu đâu có chịu gặp. Giờ lại ngoan ngoãn chịu cưới, có phải thấy lời bà nói đúng rồi không? Bà đã mời đại sư xem mệnh cho cháu, cả đời này cháu phải lấy mẹ của Đường Đường thì nhà họ Mục mới hưng vượng. Cháu không tin, cứ lần lữa mãi tới khi bà gần không trụ nổi mới chịu gật đầu!”
Mục Diệc Thần nhíu mày: “Bà đừng nói mấy chuyện vớ vẩn nữa. Bà vẫn khỏe mạnh, đừng suy nghĩ lung tung. Ngoài này gió to, con đẩy bà vào trong nhà nhé.”
Nói rồi anh ra hiệu cho người hầu tránh ra, đích thân đẩy xe lăn vào biệt thự.
Vừa đi, anh vừa quay lại nhìn Lạc Thần Hi một cái.
Cô lập tức ôm Đường Đường theo sau.
Dọc đường, bà cụ vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Diệc Thần à, đừng có xem thường số mệnh. Ông bà tổ tiên nói có sai bao giờ đâu. Cái thằng nhóc này, không chịu hé miệng một câu luôn đấy à?”
Không được phản hồi, bà lại quay sang Lạc Thần Hi: “Cháu dâu à, con nói xem, bà nội nói có đúng không?”
Mục Diệc Thần gật đầu: “Chúng tôi qua đó ngay.”
Ở sân sau, một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi trên xe lăn, được người giúp việc đẩy dạo quanh vườn.
Vừa trông thấy bà cụ, Đường Đường lập tức phấn khích, đẩy đẩy tay Lạc Thần Hi, nhảy xuống khỏi lòng cô rồi chạy về phía trước.
“Thái nãi nãi ơi, Đường Đường đến thăm bà đây!”
Cô bé nhào vào bên chân Mục nãi nãi, nhỏ xíu mà lanh lợi.
Bà cụ cúi người định bế Đường Đường lên.
Mục Diệc Thần thấy vậy liền nhanh chân bước tới, ôm cô bé lên trước: “Bà nội, con nhóc này nặng rồi, bà ôm không nổi đâu.”
Mục nãi nãi lườm anh một cái, không vui: “Ai nói cục cưng của bà mập? Có phải cháu thấy bà già rồi, một chân đã bước vào quan tài, nên không ôm nổi nữa phải không?”
Bà cụ còn chưa nguôi, Đường Đường trong lòng anh đã bắt đầu vặn vẹo khó chịu.
Anh vội vỗ nhẹ lên lưng con: “Ngoan nào, đừng nghịch nữa.”
“Thái bà nói Đường Đường không mập!” Cô bé trừng mắt nhìn anh một cái, rồi quay đầu, giơ hai cánh tay mũm mĩm về phía Lạc Thần Hi: “Không cần ba ba, muốn chị xinh đẹp bế!”
Mục Diệc Thần nhìn con gái chui tọt vào lòng Lạc Thần Hi mà im bặt.
Thôi thì… nhóc con này mê gái đẹp là khỏi bàn. Mỗi lần đi mẫu giáo, chọn váy cũng phải đích thân chọn.
Gọi con mập đúng là đυ.ng trúng tổ kiến lửa rồi…
Phụ nữ trong nhà, từ lớn đến nhỏ, chẳng ai dễ dỗ!
Mục nãi nãi nhìn Lạc Thần Hi một cái, ánh mắt bỗng sáng rực: “Đây là vợ mới cưới của cháu à? Xinh lắm, thật sự rất xinh, giống hệt như Đường Đường của bà! Mau lại đây, để bà xem cho rõ.”
Anh không ngờ bà nội lại hoàn toàn không quen biết cô gái này. Trước đó anh cứ nghĩ Lạc Thần Tâm hẳn đã dùng cách nào đó lấy lòng bà.
Nhưng xem ra… không phải vậy.
Lạc Thần Hi thì nhẹ cả người. Dù không biết vì sao lại thế, nhưng ít nhất không bị lộ.
Cô bước nhanh tới, dịu dàng gọi: “Bà nội ơi.”
Mục nãi nãi nắm lấy tay cô, vừa nhìn vừa khen không dứt miệng.
“Cháu gái ngoan quá! Nhìn xem, Đường Đường bám con bé như vậy, đúng là con ruột có khác!”
Lạc Thần Hi nghe vậy hơi ngượng, mặt khẽ đỏ lên.
Cô cũng từng mơ có một đứa con gái đáng yêu như Đường Đường, nhưng tiếc là… Đường Đường đâu phải con ruột cô.
Mục nãi nãi thì vẫn hào hứng kể: “Trước đây bà tìm người mai mối cho cháu, cháu đâu có chịu gặp. Giờ lại ngoan ngoãn chịu cưới, có phải thấy lời bà nói đúng rồi không? Bà đã mời đại sư xem mệnh cho cháu, cả đời này cháu phải lấy mẹ của Đường Đường thì nhà họ Mục mới hưng vượng. Cháu không tin, cứ lần lữa mãi tới khi bà gần không trụ nổi mới chịu gật đầu!”
Nói rồi anh ra hiệu cho người hầu tránh ra, đích thân đẩy xe lăn vào biệt thự.
Vừa đi, anh vừa quay lại nhìn Lạc Thần Hi một cái.
Cô lập tức ôm Đường Đường theo sau.
Dọc đường, bà cụ vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Diệc Thần à, đừng có xem thường số mệnh. Ông bà tổ tiên nói có sai bao giờ đâu. Cái thằng nhóc này, không chịu hé miệng một câu luôn đấy à?”
Không được phản hồi, bà lại quay sang Lạc Thần Hi: “Cháu dâu à, con nói xem, bà nội nói có đúng không?”
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
