TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49: Liền gặp mẹ chồng

Mục Diệc Thần suýt nữa thì nghẹn thở.

Công chúa nhỏ của anh, Đường Đường vậy mà… đánh anh?

Không chỉ đánh, còn dám lớn tiếng gọi anh là người xấu!

Thật sự là đòn chí mạng!

Đã vậy, hai mẹ con kia lại còn ôm nhau thật chặt, đồng loạt nhìn anh bằng ánh mắt đầy cảnh giác như thể đang đối mặt với một tên biếи ŧɦái.

Cả người run rẩy, như thể bị tên ác bá nào đó bắt nạt.

Anh đã làm gì sai chứ? Chỉ là… chỉ là muốn hôn vợ mình một cái thôi mà!

Từ sau khi cô gái nhỏ này gả vào Mục gia, địa vị của anh trong lòng tiểu công chúa tụt dốc không phanh!

So với vẻ mặt tức tối và buồn bực của Mục đại thiếu, tâm trạng của Lạc Thần Hi lại tươi rói như nắng tháng tư.

Cô bé Đường Đường đúng là đáng yêu hết phần thiên hạ! Biết đứng về phía mẹ, biết bảo vệ mẹ!

Cô ôm lấy tiểu bánh bao, hôn tới tấp lên má phúng phính của con, hoàn toàn làm ngơ gương mặt u ám như táo bón của Mục Diệc Thần.

Không lâu sau, chiếc xe thể thao dừng lại.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thư, đến nhà cũ rồi ạ.”

Trác Phong cung kính đứng trước cửa xe, nhìn ba người một nhà lục tục xuống xe mà trong lòng không ngừng lẩm bẩm.

Cứ tưởng thiếu gia dựng vách ngăn là để thân mật với thiếu phu nhân.

Ai dè lúc này, thiếu gia mặt đen như than, thiếu phu nhân thì sắc mặt trắng bệch, chỉ có cô nhóc Đường Đường là vẫn phúng phính đáng yêu.

Ba người ba vẻ, đúng là kỳ quặc…

Lạc Thần Hi bước xuống xe, nhìn quanh một vòng, ngạc nhiên hỏi: “Không phải chúng ta về nhà sao? Đây là đâu vậy?”

“Mẹ tôi gọi điện, bảo tôi đưa cô đến dùng cơm. Cô tự biết giữ miệng một chút, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, không cần tôi phải dạy lại chứ?”

Mục Diệc Thần bụng thì đói, người thì chưa được hôn, lại còn bị con gái đánh, tâm trạng tụt dốc không phanh, nói chuyện cũng lạnh tanh.

Chỉ là Lạc Thần Hi không nhận ra điều đó, cô giật mình hỏi lại: “Cái gì? Gặp… gặp mẹ anh á? Nhưng… sao anh không nói trước? Tôi chẳng chuẩn bị gì cả mà đã phải đi gặp mẹ chồng rồi?”

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Mục Diệc Thần càng đen hơn.

Anh gọi cho cô không dưới mấy lần nhưng không bắt máy. Giờ nghĩ lại, chắc chắn là cô đang ở với Thịnh Dục!

“Chuẩn bị gì chứ? Cô đã là người Mục gia, gặp trưởng bối mà cũng cần chuẩn bị? Huống hồ, cô chẳng phải rất giỏi lấy lòng bà ấy sao? Nếu không, mẹ tôi đã chẳng ép tôi cưới cô. Cô cũng có bản lĩnh thật đấy!”

Anh nói một cách thờ ơ, nắm lấy cổ tay cô, kéo thẳng về phía biệt thự.

Lạc Thần Hi bước nhanh đuổi theo, trong lòng càng lúc càng bất an.

Chuyện này không đơn giản như Mục Diệc Thần nói.

Vấn đề là… cô không phải là Lạc Thần Tâm!

Đối mặt với Mục Diệc Thần hay Mục Vi Vi, vì bọn họ vốn dĩ không ưa Lạc Thần Tâm, nên cô đóng giả cũng dễ.

Nhưng theo lời anh, mẹ anh là người đã chủ động thúc đẩy hôn sự này… nghĩa là bà ấy rất thích Lạc Thần Tâm.

Mà như vậy thì rất dễ bị bại lộ!

Tài liệu Lạc An Quốc đưa cho cô không hề nhắc đến bất kỳ mối liên hệ nào giữa Lạc Thần Tâm và mẹ Mục Diệc Thần cả.

Giờ phải làm sao đây?

Còn chưa kịp nghĩ kỹ, hai người đã bước vào biệt thự.

“Thiếu gia, tiểu thư… còn cô ấy là…” Bà Trần nghi hoặc nhìn Lạc Thần Hi.

“Đây là thiếu phu nhân.” Mục Diệc Thần nhàn nhạt nói.

Lạc Thần Hi khẽ liếc nhìn anh.

Rõ ràng đêm tân hôn anh ta còn tuyên bố sẽ không bao giờ thừa nhận cô là vợ, vậy mà giờ lại nói như chẳng có chuyện gì xảy ra…

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.