TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45: Cố tình câu dẫn

Lạc Thần Hi trợn tròn mắt, gần như không tin nổi vào tai mình.

Chắc chắn đây không phải là Mục Diệc Thần thật! Không lẽ… anh còn có anh em sinh đôi chuyên giả mạo thân phận?

Thái độ không chút do dự, cũng chẳng sợ hãi gì của Mục Diệc Thần khiến cô nhất thời không biết phải phản ứng ra sao cho đúng.

Đúng lúc đó, khóe mắt cô thoáng thấy một bóng người quen quen là Tả Hiểu Tình!

Quả nhiên không phải ảo giác! Vừa nãy cô thật sự nghe được giọng của Tả Hiểu Tình!

Tuy còn cách một khoảng khá xa ngoài cổng Tập đoàn SL, nhưng chỉ cần bước vài bước nữa, cô ta chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh cô và Mục Diệc Thần ôm nhau giữa đường.

Lạc Thần Hi cắn môi, nhanh chóng giải thích:

"Hồi nãy tôi có thiết kế một chiếc trâm cài, được trình diễn trong buổi ra mắt bộ sưu tập mới của Thịnh tổng. Vì đây là lần đầu tiên tác phẩm của tôi được trưng bày ở một sự kiện lớn như vậy, nên anh ấy đưa chiếc trâm đó cho tôi làm kỷ niệm. Cái trâm đó là tôi tự tay làm, Thịnh tổng chỉ là đang giúp đỡ một hậu bối thôi… không có ý gì khác."

Cô hạ thấp giọng, vùi mặt vào vai anh để che bớt khuôn mặt mình.

Nghe xong, Mục Diệc Thần cũng tạm tin vài phần.

Anh nhớ lại lúc đó khoảng cách giữa hai người họ cũng không quá gần. Nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa tan hoàn toàn.

Dù sao, người nhà họ Thịnh từ trước đến nay đâu có bao giờ giúp ai mà không có lý do?

Anh chẳng tin nổi Thịnh Dục lại tốt bụng đến mức vô duyên vô cớ đi dìu dắt một cô gái mới gặp lần đầu.

Thế nhưng ngay lúc đó, Lạc Thần Hi đột nhiên vòng tay ôm cổ anh, mặt vẫn vùi trong lòng anh.

Cơ thể mềm mại của cô áp sát vào anh, hơi thở thơm dịu quen thuộc vờn quanh đầu mũi.

Cánh tay anh theo bản năng siết chặt hơn, ôm lấy cô, bước nhanh về phía xe thể thao.

Lạc Thần Hi vùng vẫy:

"Mục Diệc Thần! Anh nói chuyện không giữ lời! Rõ ràng hứa rồi, tôi giải thích xong thì anh thả tôi ra! Anh đúng là đồ lừa đảo!"

Mục Diệc Thần nhếch môi:

"Không sợ bị người ta nghe thấy à? Cô cứ nói to hơn chút nữa đi."

Lạc Thần Hi lập tức cứng người, chẳng khác gì quả bóng xì hơi, im bặt.

Cô kéo vạt áo vest của anh lên che mặt, đồng thời cố tình cọ cọ lên áo sơ mi trắng tinh của anh.

Hừ, anh không chừa cho tôi mặt mũi, thì đừng trách tôi trả đũa!

Người đàn ông như anh, lúc nào cũng hoàn hảo đến từng nếp gấp quần áo, chắc chắn sẽ phát điên nếu bị bôi bẩn mất hình tượng cho xem.

Cô gái nhỏ trong lòng giống như một chú mèo con đang nhõng nhẽo, không ngừng cọ tới cọ lui.

Mục Diệc Thần vốn đã căng thẳng, giờ lại cảm thấy cơ thể như bốc cháy. Anh âm thầm nghiến răng.

Cô gái này là cố tình phải không? Muốn lấy lòng anh bằng cách câu dẫn ư?

Cô tưởng mấy trò vặt này có thể qua mắt được anh chắc?

Mục Diệc Thần lập tức giữ chặt cô lại:

"Ngồi yên, không được nhúc nhích!"

"Vì sao tôi phải nghe anh?"

Thấy anh nổi cáu, Lạc Thần Hi chẳng những không sợ mà còn phì cười.

Đáng đời! Ai bảo cứ thích làm quá mọi chuyện lên?

"Ngồi yên, không thì…"

"Không thì sao?" Cô nhướng cằm thách thức.

Đôi mắt đen của Mục Diệc Thần thoáng tối lại, ánh nhìn sắc như dao lướt qua đôi mắt long lanh, sống mũi nhỏ xinh rồi dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng của cô.

Lạc Thần Hi khẽ run.

Ánh mắt của anh quá áp đảo, khiến cô có cảm giác như mình là con mồi nhỏ rơi vào tay thợ săn.

2

0

2 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.