0 chữ
Chương 39
Chương 39: Rất xem trọng cô
Bên kia, Thịnh Dục trực tiếp đưa Lạc Thần Hi xuống lầu một.
Nhìn xung quanh là hậu trường vô cùng bận rộn với nhân viên chạy ngược chạy xuôi và không khí hỗn loạn, Lạc Thần Hi ngạc nhiên hỏi:
“Đây… là gì vậy?”
“Là hậu trường buổi họp báo giới thiệu bộ sưu tập mới mùa xuân của SL. Được rồi, không còn nhiều thời gian, cô đi theo tôi.”
Lúc nãy ở phòng họp tầng trên, Thịnh Dục đã nhắc rằng anh đang chuẩn bị cho buổi họp báo hôm nay, nhưng Lạc Thần Hi cũng không ngờ anh sẽ trực tiếp đưa mình đến đây.
Với những nhà thiết kế trẻ, hậu trường như thế này chính là nơi học tập quý giá nhất.
Nhưng Lạc Thần Hi còn chưa kịp quan sát gì, đã bị Thịnh Dục kéo vào một phòng làm việc trống.
“Cô cũng học ở Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Y Quốc?” Thịnh Dục vừa ngồi xuống đã bắt đầu hỏi.
Lạc Thần Hi gật đầu: “Thịnh tổng, chẳng lẽ anh là đàn anh của tôi?”
“Không phải, cô nghĩ nhiều rồi.”
“…”
Vậy vừa rồi hỏi “cũng” là ý gì?
“Tôi học ở trường bên cạnh.” Thịnh Dục nhếch môi cười như không cười.
“…”
Trường bên cạnh của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, chính là ngôi trường nghệ thuật danh tiếng toàn cầu – Đại học St. George.
Hai trường là đối thủ truyền kiếp, thường xuyên công khai mỉa mai nhau. Ngay cả sinh viên sau khi tốt nghiệp cũng như nước với lửa, mỗi lần đυ.ng mặt ở các tuần lễ thời trang quốc tế đều không tránh khỏi những màn "so kè âm thầm".
“Tôi còn nhớ hồi đi học, trò tiêu khiển lớn nhất là qua đá sân các cô, thích nhất nhìn mấy người bên đó vừa ghét tôi vừa chẳng làm gì được. Hồi ấy người bên Học viện Hoàng gia nhìn thấy tôi là tránh xa, gọi tôi là "Ác ma" đấy.”
Thịnh Dục kể lại với vẻ mặt đầy hoài niệm.
Lạc Thần Hi: “…”
Sao cô lại có cảm giác như vừa tự chui đầu vào miệng cọp vậy?
Bắt đầu thấy hơi hối hận vì đã đồng ý nhận lời phỏng vấn lần hai rồi đây.
Cô ho nhẹ hai tiếng, gượng cười đổi chủ đề:
“Khụ khụ… Thịnh tổng, rất vinh hạnh được nghe lại thời sinh viên oanh liệt của anh, nhưng… anh có phải nên ra đề luôn không ạ? Thời gian của anh quý giá, tôi cũng không muốn làm chậm trễ.”
Nếu còn để anh nói tiếp, cô có cảm giác mình sắp bị dọa cho sợ chết trong cái phòng này mất.
Nghe vậy, Thịnh Dục cũng không dây dưa nữa, đứng dậy:
“Ừm, đúng là thời gian không còn nhiều. Lại đây, đề của cô ở bên này.”
Anh bước đến cánh cửa bên phải căn phòng, kéo ra một tấm rèm sân khấu cỡ lớn.
Lạc Thần Hi vừa nhìn liền ngẩn người.
Phía sau tấm màn là một bộ lễ phục cao cấp được đặt thiết kế riêng, đẹp đến kinh diễm.
Đường cắt may của bộ lễ phục theo đúng phong cách tối giản đặc trưng của Thịnh Dục: phần vai trễ tinh tế, dáng váy mềm mại xõa xuống, tôn lên đường cong eo mảnh. Ngực và thân áo được thêu thủ công bằng chỉ đen với họa tiết hoa văn tinh xảo, phối màu đen, trắng tương phản khiến cả bộ váy mang khí chất vừa cao quý, vừa lạnh lùng kiêu sa.
Khi đến gần, Lạc Thần Hi mới phát hiện chất liệu vải còn đặc biệt hơn, thay đổi góc nhìn là ánh sáng và màu sắc lại đổi khác, cực kỳ lộng lẫy.
“Đây là bộ chủ đạo trong buổi họp báo ra mắt bộ sưu tập chiều nay.”
Giọng Thịnh Dục bỗng vang lên sau lưng khiến Lạc Thần Hi giật mình quay lại.
“Ách… bộ váy này chắc chắn sẽ gây chấn động. Nhưng… liên quan gì đến buổi phỏng vấn của tôi?”
“Đương nhiên là có.” Thịnh Dục thản nhiên đáp, “Bộ này chỉ mới là bản mẫu. Mất ba tháng hoàn thiện bản thiết kế, rồi mời mười nghệ nhân thêu tay bậc thầy cùng nhau làm suốt một tháng mới ra được thành phẩm. Nhưng tôi vẫn thấy nó thiếu cái gì đó, chưa đủ hoàn hảo.”
Lạc Thần Hi chớp mắt, buột miệng: “Thiếu gì cơ?”
Thịnh Dục cười, giọng hơi nguy hiểm: “Tôi cũng không biết. Chỉ là cảm giác thôi. Vậy nên đề bài của cô là tìm ra điểm chưa hoàn hảo của bộ lễ phục này, rồi cải tiến nó.”
Lạc Thần Hi trợn mắt nhìn Thịnh Dục, suýt nữa muốn bật thốt lên: Anh đùa tôi chắc?
Cô biết đề ra sẽ không dễ, nhưng không ngờ lại là loại đề… "muốn mạng người" thế này!
Ngay cả Thịnh Dục, nhà thiết kế hàng đầu, còn không nhìn ra khuyết điểm, lại giao cho cô, một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đi cải tiến?
“À, suýt nữa quên nhắc.” Thịnh Dục cong môi cười ranh mãnh, “Buổi họp báo bắt đầu lúc hai giờ chiều. Vậy nên cô chỉ có… ba tiếng. Cố lên nhé, cô nhóc Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, tôi rất xem trọng cô đó!”
Nhìn xung quanh là hậu trường vô cùng bận rộn với nhân viên chạy ngược chạy xuôi và không khí hỗn loạn, Lạc Thần Hi ngạc nhiên hỏi:
“Đây… là gì vậy?”
“Là hậu trường buổi họp báo giới thiệu bộ sưu tập mới mùa xuân của SL. Được rồi, không còn nhiều thời gian, cô đi theo tôi.”
Lúc nãy ở phòng họp tầng trên, Thịnh Dục đã nhắc rằng anh đang chuẩn bị cho buổi họp báo hôm nay, nhưng Lạc Thần Hi cũng không ngờ anh sẽ trực tiếp đưa mình đến đây.
Với những nhà thiết kế trẻ, hậu trường như thế này chính là nơi học tập quý giá nhất.
Nhưng Lạc Thần Hi còn chưa kịp quan sát gì, đã bị Thịnh Dục kéo vào một phòng làm việc trống.
“Cô cũng học ở Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Y Quốc?” Thịnh Dục vừa ngồi xuống đã bắt đầu hỏi.
“Không phải, cô nghĩ nhiều rồi.”
“…”
Vậy vừa rồi hỏi “cũng” là ý gì?
“Tôi học ở trường bên cạnh.” Thịnh Dục nhếch môi cười như không cười.
“…”
Trường bên cạnh của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, chính là ngôi trường nghệ thuật danh tiếng toàn cầu – Đại học St. George.
Hai trường là đối thủ truyền kiếp, thường xuyên công khai mỉa mai nhau. Ngay cả sinh viên sau khi tốt nghiệp cũng như nước với lửa, mỗi lần đυ.ng mặt ở các tuần lễ thời trang quốc tế đều không tránh khỏi những màn "so kè âm thầm".
“Tôi còn nhớ hồi đi học, trò tiêu khiển lớn nhất là qua đá sân các cô, thích nhất nhìn mấy người bên đó vừa ghét tôi vừa chẳng làm gì được. Hồi ấy người bên Học viện Hoàng gia nhìn thấy tôi là tránh xa, gọi tôi là "Ác ma" đấy.”
Lạc Thần Hi: “…”
Sao cô lại có cảm giác như vừa tự chui đầu vào miệng cọp vậy?
Bắt đầu thấy hơi hối hận vì đã đồng ý nhận lời phỏng vấn lần hai rồi đây.
Cô ho nhẹ hai tiếng, gượng cười đổi chủ đề:
“Khụ khụ… Thịnh tổng, rất vinh hạnh được nghe lại thời sinh viên oanh liệt của anh, nhưng… anh có phải nên ra đề luôn không ạ? Thời gian của anh quý giá, tôi cũng không muốn làm chậm trễ.”
Nếu còn để anh nói tiếp, cô có cảm giác mình sắp bị dọa cho sợ chết trong cái phòng này mất.
Nghe vậy, Thịnh Dục cũng không dây dưa nữa, đứng dậy:
“Ừm, đúng là thời gian không còn nhiều. Lại đây, đề của cô ở bên này.”
Anh bước đến cánh cửa bên phải căn phòng, kéo ra một tấm rèm sân khấu cỡ lớn.
Lạc Thần Hi vừa nhìn liền ngẩn người.
Đường cắt may của bộ lễ phục theo đúng phong cách tối giản đặc trưng của Thịnh Dục: phần vai trễ tinh tế, dáng váy mềm mại xõa xuống, tôn lên đường cong eo mảnh. Ngực và thân áo được thêu thủ công bằng chỉ đen với họa tiết hoa văn tinh xảo, phối màu đen, trắng tương phản khiến cả bộ váy mang khí chất vừa cao quý, vừa lạnh lùng kiêu sa.
Khi đến gần, Lạc Thần Hi mới phát hiện chất liệu vải còn đặc biệt hơn, thay đổi góc nhìn là ánh sáng và màu sắc lại đổi khác, cực kỳ lộng lẫy.
“Đây là bộ chủ đạo trong buổi họp báo ra mắt bộ sưu tập chiều nay.”
Giọng Thịnh Dục bỗng vang lên sau lưng khiến Lạc Thần Hi giật mình quay lại.
“Ách… bộ váy này chắc chắn sẽ gây chấn động. Nhưng… liên quan gì đến buổi phỏng vấn của tôi?”
“Đương nhiên là có.” Thịnh Dục thản nhiên đáp, “Bộ này chỉ mới là bản mẫu. Mất ba tháng hoàn thiện bản thiết kế, rồi mời mười nghệ nhân thêu tay bậc thầy cùng nhau làm suốt một tháng mới ra được thành phẩm. Nhưng tôi vẫn thấy nó thiếu cái gì đó, chưa đủ hoàn hảo.”
Lạc Thần Hi chớp mắt, buột miệng: “Thiếu gì cơ?”
Thịnh Dục cười, giọng hơi nguy hiểm: “Tôi cũng không biết. Chỉ là cảm giác thôi. Vậy nên đề bài của cô là tìm ra điểm chưa hoàn hảo của bộ lễ phục này, rồi cải tiến nó.”
Lạc Thần Hi trợn mắt nhìn Thịnh Dục, suýt nữa muốn bật thốt lên: Anh đùa tôi chắc?
Cô biết đề ra sẽ không dễ, nhưng không ngờ lại là loại đề… "muốn mạng người" thế này!
Ngay cả Thịnh Dục, nhà thiết kế hàng đầu, còn không nhìn ra khuyết điểm, lại giao cho cô, một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đi cải tiến?
“À, suýt nữa quên nhắc.” Thịnh Dục cong môi cười ranh mãnh, “Buổi họp báo bắt đầu lúc hai giờ chiều. Vậy nên cô chỉ có… ba tiếng. Cố lên nhé, cô nhóc Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, tôi rất xem trọng cô đó!”
2
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
