0 chữ
Chương 38
Chương 38: Lại dám tắt máy
Tập đoàn Mục thị.
“Tổng tài, phía trên là toàn bộ tình hình tài chính quý này của tập đoàn…”
Trác Phong – trợ lý cấp cao – báo cáo xong, dè dặt liếc nhìn sắc mặt của Mục Diệc Thần.
Không hiểu sao, hôm nay tổng tài đại nhân có vẻ… hơi thất thần.
Anh ta đã vài lần ngẩng đầu nhìn lén, thậm chí cảm thấy tổng tài hình như đang… mơ màng?
Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể có!
Trác Phong lắc mạnh đầu, cố xua đi cái suy nghĩ hoang đường đó.
Đại thiếu gia là kiểu người cuồng công việc, làm gì có chuyện ngẩn ngơ giữa buổi họp chứ!
Mục Diệc Thần hơi nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm và sắc lạnh khiến Trác Phong càng thêm căng thẳng, lo sợ mình đã báo cáo sai chỗ nào đó.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy phản hồi, Trác Phong dè dặt gọi:
“Mục… Mục tổng?”
Mục Diệc Thần lúc này mới hoàn hồn, sắc mặt u ám thêm vài phần: “Cậu báo cáo xong rồi?”
“Vâng… vâng rồi…”
“Vậy ra ngoài đi, để lại báo cáo.”
Chờ Trác Phong đi khỏi, Mục Diệc Thần bỗng đấm mạnh lên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Anh lại có thể thất thần ngay trong lúc nghe cấp dưới báo cáo.
Từ sáng nay đến giờ, đầu óc anh cứ bị một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chiếm lấy, mãi không sao dứt ra được.
Cứ liên tục nghĩ đến cô gái nhỏ kia, người mềm mại như mèo, không biết đã đến kịp buổi thi chưa? Mọi chuyện có thuận lợi không? Sao đến giờ vẫn chưa gọi điện cho anh?
Hôm qua, anh đã nói rõ là cho phép cô gọi cho anh bất cứ lúc nào. Lẽ ra cô nên nôn nóng mà gọi tới mới đúng chứ?
Anh nhớ hồi trước, Lạc Thần Tâm chỉ mới vừa đính hôn với anh đã ba bốn lần một ngày gọi điện tới công ty, đến mức anh phải đích thân cho cô ta vào danh sách chặn thì mới yên thân!
Vậy mà lần này…
Đúng lúc đó, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên.
Gương mặt đang ủ dột của Mục Diệc Thần lập tức thay đổi. Vẻ căng thẳng biến mất, thay vào đó là sự tự mãn.
“Biết ngay mà! Cô ấy không nhịn được!”
Anh còn cố tình để chuông kêu thêm vài hồi mới thong thả bắt máy, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi nhớ đã nói rồi, nếu không có việc gì thì đừng gọi cho tôi.”
“Tiểu tử thúi, điện thoại của bà nội mà con cũng dám không nhận à?”
“Bà nội? Sao bà lại gọi tới giờ này?”
Mục Diệc Thần lập tức cứng người, gương mặt đơ ra trong một giây.
Không phải… cô gái kia?
“Không gọi thì con còn nhớ có có người bà này à? Bà già này sống gần đất xa trời, chẳng ai thèm quan tâm! Đến một cuộc điện thoại cũng không có! Không trách mấy đứa bây đều chê bà già vô dụng!”
“Bà nội, bà đừng nói vậy…” Mục Diệc Thần dở khóc dở cười.
Từ sau trận bệnh nặng năm ngoái, bà nội của anh như biến thành người khác, hay lo xa, bi quan, mở miệng ra là than sống không được bao lâu nữa.
“Còn dám nói! Bà không đủ sức tới dự đám cưới con, mà con cũng không biết đưa vợ về ra mắt bà! Con vẫn còn trách bà ép con cưới người con gái con không thích đúng không?”
Mục Diệc Thần mím môi lại.
Chữ “trách” đó thật quá nhẹ. Hồi đó, anh tức đến mức suýt bóp chết người ta ngay tại chỗ!
Nhưng mà bây giờ…
Nghe bà nội nhắc lại chuyện cũ, bảo anh dẫn vợ mới cưới về thăm, anh trầm mặc hồi lâu rồi mới gật đầu đồng ý.
Cúp máy, anh lập tức mở danh bạ, tìm số của Lạc Thần Hi và gọi ngay.
Chính anh cũng không nhận ra hành động của mình vội vàng đến mức nào.
Thế nhưng…
“Lại dám tắt máy?”
“Tổng tài, phía trên là toàn bộ tình hình tài chính quý này của tập đoàn…”
Trác Phong – trợ lý cấp cao – báo cáo xong, dè dặt liếc nhìn sắc mặt của Mục Diệc Thần.
Không hiểu sao, hôm nay tổng tài đại nhân có vẻ… hơi thất thần.
Anh ta đã vài lần ngẩng đầu nhìn lén, thậm chí cảm thấy tổng tài hình như đang… mơ màng?
Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể có!
Trác Phong lắc mạnh đầu, cố xua đi cái suy nghĩ hoang đường đó.
Đại thiếu gia là kiểu người cuồng công việc, làm gì có chuyện ngẩn ngơ giữa buổi họp chứ!
Mục Diệc Thần hơi nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm và sắc lạnh khiến Trác Phong càng thêm căng thẳng, lo sợ mình đã báo cáo sai chỗ nào đó.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy phản hồi, Trác Phong dè dặt gọi:
“Mục… Mục tổng?”
Mục Diệc Thần lúc này mới hoàn hồn, sắc mặt u ám thêm vài phần: “Cậu báo cáo xong rồi?”
“Vậy ra ngoài đi, để lại báo cáo.”
Chờ Trác Phong đi khỏi, Mục Diệc Thần bỗng đấm mạnh lên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Anh lại có thể thất thần ngay trong lúc nghe cấp dưới báo cáo.
Từ sáng nay đến giờ, đầu óc anh cứ bị một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chiếm lấy, mãi không sao dứt ra được.
Cứ liên tục nghĩ đến cô gái nhỏ kia, người mềm mại như mèo, không biết đã đến kịp buổi thi chưa? Mọi chuyện có thuận lợi không? Sao đến giờ vẫn chưa gọi điện cho anh?
Hôm qua, anh đã nói rõ là cho phép cô gọi cho anh bất cứ lúc nào. Lẽ ra cô nên nôn nóng mà gọi tới mới đúng chứ?
Anh nhớ hồi trước, Lạc Thần Tâm chỉ mới vừa đính hôn với anh đã ba bốn lần một ngày gọi điện tới công ty, đến mức anh phải đích thân cho cô ta vào danh sách chặn thì mới yên thân!
Đúng lúc đó, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên.
Gương mặt đang ủ dột của Mục Diệc Thần lập tức thay đổi. Vẻ căng thẳng biến mất, thay vào đó là sự tự mãn.
“Biết ngay mà! Cô ấy không nhịn được!”
Anh còn cố tình để chuông kêu thêm vài hồi mới thong thả bắt máy, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi nhớ đã nói rồi, nếu không có việc gì thì đừng gọi cho tôi.”
“Tiểu tử thúi, điện thoại của bà nội mà con cũng dám không nhận à?”
“Bà nội? Sao bà lại gọi tới giờ này?”
Mục Diệc Thần lập tức cứng người, gương mặt đơ ra trong một giây.
Không phải… cô gái kia?
“Không gọi thì con còn nhớ có có người bà này à? Bà già này sống gần đất xa trời, chẳng ai thèm quan tâm! Đến một cuộc điện thoại cũng không có! Không trách mấy đứa bây đều chê bà già vô dụng!”
Từ sau trận bệnh nặng năm ngoái, bà nội của anh như biến thành người khác, hay lo xa, bi quan, mở miệng ra là than sống không được bao lâu nữa.
“Còn dám nói! Bà không đủ sức tới dự đám cưới con, mà con cũng không biết đưa vợ về ra mắt bà! Con vẫn còn trách bà ép con cưới người con gái con không thích đúng không?”
Mục Diệc Thần mím môi lại.
Chữ “trách” đó thật quá nhẹ. Hồi đó, anh tức đến mức suýt bóp chết người ta ngay tại chỗ!
Nhưng mà bây giờ…
Nghe bà nội nhắc lại chuyện cũ, bảo anh dẫn vợ mới cưới về thăm, anh trầm mặc hồi lâu rồi mới gật đầu đồng ý.
Cúp máy, anh lập tức mở danh bạ, tìm số của Lạc Thần Hi và gọi ngay.
Chính anh cũng không nhận ra hành động của mình vội vàng đến mức nào.
Thế nhưng…
“Lại dám tắt máy?”
2
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
