TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Trong lúc anh đang được hóa trang, tổ chụp ảnh của tạp chí tranh thủ trao đổi chi tiết với Đinh Hải.

Nhân viên vừa nói chuyện, ánh mắt lại không kiềm được mà cứ lén nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi trước gương - chính là Cố Văn Việt.

Hàng mi đen dài và dày của anh rũ xuống ngay ngắn như lông quạ, bóng đổ lên gò má thanh tú. Đường nét bên mặt sắc sảo rõ ràng, tuy chẳng hề mang biểu cảm gì, nhưng lại cuốn hút đến lạ kỳ, như thể được một họa sĩ bậc thầy vẽ nên bằng tất cả tinh tế và chăm chút. Thực ra cả phòng hóa trang đều lén lút quan sát anh. Dù sao thì, trước ngày hôm qua giới giải trí gần như đã quên mất sự tồn tại của một nghệ sĩ “nửa đen nửa chìm” như anh.

Hóa trang xong, tóc tai cũng đã chỉnh tề. Thấy anh vẫn ngồi yên bất động, chuyên viên trang điểm khom người, khẽ nhắc: “Thầy Cố? Trang điểm xong rồi, có thể thay đồ được ạ.”

“Ừm?” Lông mi dài khẽ rung nhẹ hai lần, đôi mắt đào hoa chậm rãi hé mở, ánh nhìn lướt qua gương phản chiếu, dừng lại trên người chuyên viên trang điểm, giọng trầm thấp, xa xăm: “Ừ.”

Chỉ một ánh nhìn ấy đã khiến chuyên viên kia sững sờ trong tư thế cúi người, quên cả đứng thẳng dậy, mãi đến khi anh nghiêng người chuẩn bị đứng lên mới như bừng tỉnh.

Đôi mắt kia, thật là một tuyệt tác. Còn có hồn hơn cả ánh mắt của những danh kỹ nổi tiếng nhất trên sân khấu hí khúc.

Cố Văn Việt thay một bộ trường sam màu hổ phách, hơi ngẩng đầu bước ra ngoài. Vẻ bước đi thong dong tự tại ấy khiến mọi người bất giác nín thở.

Khi anh đứng cạnh hồ cá chép trong viện, ánh nắng chiếu xuống từ mái ngói đen tuyền, sáng rọi lên gương mặt tuấn nhã, thần sắc thanh quý, phong độ trời sinh. Các nhân viên đang bận bịu ra vào đều bất giác dừng lại, sững sờ nhìn anh.

Không ai dám đến gần quấy rầy vị công tử mắt đào hoa đang nheo hờ ấy.

Khoảnh khắc đó, Cố Văn Việt như hóa thân thành thiếu gia thực thụ của ngôi nhà cổ này. Mỗi cái nhíu mày, liếc mắt đều mang theo khí chất ung dung, cao quý, tựa như chủ nhân nơi đây.

Cách đó không xa có người lặng lẽ dùng điện thoại quay lại cảnh tượng ấy, ngạc nhiên tột độ trước màn “thay da đổi thịt” của một minh tinh nhỏ từng vô danh.

Mấy người trong ekip tạp chí cũng không giấu được kích động mà bàn tán: “Quả nhiên tổng biên có con mắt tinh đời thật, nhìn một cái liền nhận ra khí chất công tử dân quốc của Cố Văn Việt. Chưa cần xem thành phẩm, hôm nay cũng đã biết buổi chụp này là đỉnh của chóp rồi.”

“Trước kia anh ấy chọn sai phong cách, giờ tìm đúng định vị, cảm giác ngày anh ấy nổi tiếng không còn xa. Tôi tin, bộ ảnh này nhất định sẽ khiến ai nấy trầm trồ kinh ngạc.”

Mặt trời thu vừa dịu vừa trong, Cố Văn Việt ngồi ung dung dưới mái hiên trong sân, cầm trên tay một cuốn sách cũ đã ngả màu, lật xem từng trang một cách chăm chú. Không biết ai đã lục tìm đâu ra cuốn Hồng Lâu Mộng in theo kiểu chữ dọc. Dù đã từng đọc nhiều lần, nhưng anh vẫn tiện tay mở một trang, đọc rất mải mê.

Dường như anh đã quên hẳn xung quanh còn có ánh đèn chiếu, chuyên viên trang điểm, cùng đủ loại nhân viên lui tới. Nhϊếp ảnh gia thì đi vòng quanh anh, tìm góc chụp và khoảnh khắc đẹp nhất.

Không gian hiện trường lặng lẽ một cách hiếm thấy, tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi. Tựa hồ chẳng ai muốn phá vỡ hình ảnh quý công tử đang chìm đắm trong thế giới sách cổ ấy.

Sau đó là cảnh anh đứng quay lưng, tay cầm sách giữa sân vắng trong tiết trời thu se lạnh, ánh nắng trưa phủ xuống bờ vai, chỉ một bóng lưng thôi cũng đã ôn nhuận như ngọc, khiến người ta chỉ muốn giữ mãi ánh nhìn.

Buổi chụp diễn ra suôn sẻ đến không ngờ - một phần vì ngoại hình và khí chất của Cố Văn Việt phù hợp hoàn hảo với yêu cầu concept, phần khác là do nhϊếp ảnh gia gần như không cần chỉ đạo gì thêm, bởi gương mặt anh không hề xuất hiện biểu cảm hay động tác nào gây hỏng ảnh.

Đến khi chụp xong thì mới ba giờ rưỡi chiều, sớm hơn dự kiến những hơn hai tiếng. Nhϊếp ảnh gia nổi tiếng đảm trách buổi chụp còn chủ động bước tới bắt tay: “Cố tiên sinh, sau này mong vẫn có cơ hội hợp tác. Được chụp ảnh cho anh thật sự là một trải nghiệm quá tuyệt vời.”

Hôm nay, Cố Văn Việt cảm thấy rất hài lòng với công việc- ngồi, nằm, đứng đều không mấy tốn sức, mọi người lại yên tĩnh, tai anh cũng không còn ù ù như có sấm rền. Anh mỉm cười nhạt, dáng vẻ thong dong, đối diện với nhϊếp ảnh gia nổi tiếng cũng chẳng hề có chút nào lúng túng: “Hy vọng lần sau có cơ hội tiếp tục hợp tác.”

16

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.