0 chữ
Chương 4
Chương 36
Cố Dương phát hiện dạo này nhân duyên của cậu ngày càng tốt, thậm chí còn có bạn nữ mang cả đề toán đến nhờ cậu giảng.
Sau khi bạn nữ hỏi bài rời đi lần thứ ba, Cố Dương quay lại gần Phàn Uyên, có chút đắc ý hỏi.
“Cậu nói xem, cô ấy có phải thích tớ rồi không?”
Phàn Uyên chẳng buồn liếc mắt, chỉ chăm chú đọc cuốn sách trên tay, coi như Cố Dương không tồn tại.
Cố Dương cong môi cười, trêu chọc:
“Cậu làm sao vậy? Ghen vì tớ nhân duyên tốt hả?”
Tay Phàn Uyên khựng lại một chút, rồi hắn quay đầu, ánh mắt cười như không cười:
“Đúng vậy, tôi ghen tị. Cho nên mời cậu đẩy cái bàn ra, tránh xa tôi một chút được không?”
Cố Dương lập tức cụp đuôi, không dám khoe khoang nữa. Cậu vịn chặt lấy bàn của Phàn Uyên, có chút hoảng loạn: “Phàn Uyên tớ nói cho cậu biết, cậu đừng mong lần này có thể đẩy được cả bàn lẫn người tớ ra như lần trước, bây giờ tớ đã có chuẩn bị rồi, cậu không đẩy được đâu."
Phàn Uyên buồn cười búng nhẹ mu bàn tay Cố Dương, không đẩy cậu ra nữa.
Cố Dương đề phòng một lúc lâu, thấy Phàn Uyên không có động tác gì như muốn đẩy mình ra lúc này mới thanh tĩnh lại.
"Ngày mai sẽ xuất phát, cậu thu thập hành lý xong chưa?"
“Chỉ ở hai ngày, chuẩn bị làm gì?" Phàn Uyên nói.
Cố Dương không đồng ý : "Hai ngày cũng phải mang rất nhiều đồ đấy? Đêm nay tớ đến nhà tìm cậu được không?"
Phàn Uyên hiểu rõ tâm tư của Cố Dương : "Là đến nhà tôi tìm tôi hay là đến nhà tôi ở?"
Cố Dương bị Phàn Uyên vạch trần tại chỗ, có chút ngượng ngùng lè lưỡi một cái.
"Dù sao sáng mai cũng đi cùng nhau mà."
Cậu nói xong, phát hiện Phàn Uyên đột nhiên nhìn chắm chằm mình không nói lời nào, hình như có chút thất thần.
"Làm sao vậy?" Cố Dương vẫy vẫy tay.
Phàn Uyên mặt không biến sắc thu hồi tầm mắt:"Không có gì."
Nói được là làm được, buổi tối Cố Dương lập tức kéo một cái vali cực lớn đi đến nhà Phàn Uyên.
Phàn Uyên chần chờ nhìn cái vali so với eo của Cố Dương còn cao hơn, hắn tiến lên nhấc thử một cái, khá nặng.
"Cậu mang cái gì vậy?"
Cố Dương thần bí vỗ valy: “Đều là đồ tốt! Đến lúc đó cho cậu xem! Va li của cậu đâu, chuẩn bị xong chưa?"
Phàn Uyên nâng cắm, Cố Dương nhìn sang liền thấy một cái balo đơn giản đặt trên ghế.
"Chỉ một cái balo thôi á?"
Phàn Uyên không để ý tới cậu, đi đến chiếc vali trước mặt Cố Dương, nhìn rồi khom lưng mở ra.
Cố Dương muốn ngăn cản cũng đã chậm, vừa kéo khóa vali ra, vali lập tức bật tung, tất cả đồ vật bên trong văng khắp nơi.
Đầu ngón tay Phàn Uyên móc lấy một cái qυầи ɭóŧ hình gấu con, nhìn đâu đâu cũng thấy đồ ăn vặt, quần áo, thậm chí còn có lẩu tự sôi, thái dương của hắn giật giật.
“Chúng ta đi sang ngay thành phố bên cạnh, cũng không phải đi nước ngoài, cậu mang mấy thứ này làm gì?"
Hắn vừa nói, ánh mắt vừa dừng lại trên cái qυầи ɭóŧ gấu con đang treo trên đầu ngón tay.
Mặt Cố Dương lập tức đỏ bừng. Cậu vội lao tới cướp lại cái qυầи иᏂỏ nhét bừa vào túi quần. Đứng giữa đống đồ văng tung tóe dưới đất, dáng vẻ đáng thương như đứa trẻ chờ bị người lớn răn dạy.
Phàn Uyên khoanh tay, giọng nhàn nhạt nhưng rõ ràng là không có ý nhượng bộ:
“Cho cậu mười phút. Dọn lại hết đống đồ này, chọn ra thứ quan trọng nhất mang theo. Những thứ còn lại, bỏ hết.”
Vừa nghe giọng quản giáo đó, Cố Dương liền có chút nhụt chí. Đều tại hảo cảm độ của Phàn Uyên vượt qua 10 điểm mới khiến hắn bắt đầu quản nhiều đến vậy.
Cậu quỳ trên mặt đất lóng ngóng nhặt đồ vật vào trong vali, tự mình cảm thấy cái gì cũng muốn mang đi.
“Cậu xem cái này! Lẩu tự sôi vị bò cay! Tớ siêu thích ăn luôn! Muốn mang để hai đứa mình cùng ăn!”
“Còn cái này nữa, bột ngâm chân! Trừ lạnh, tối mình có thể ngâm chân cùng nhau!”
“À đúng rồi, tớ sợ khách sạn chậu ngâm chân không sạch, nên mang theo cả chậu xếp gọn nè! Hai chúng ta có thể cùng nhau dùng!"
“Cậu có ăn bạc hà không? Tớ mang cho cậu cả đống. còn có cả khoai tây chiên cùng thạch trái cây nữa."
Cố Dương mỗi lần lấy một thứ đều phải nói vài ba câu. Mỗi một thứ ấy, đều liên quan đến Phàn Uyên.
Cậu nói luôn nói "chúng ta", mình và cậu, đưa cho cậu, không có một thứ nào là của riêng mình cả
Phàn Uyên thấy cậu xoắn xuýt không quyết định được, nhẹ giọng thở dài.
"Những thứ này mua ở đấy cũng được, cậu chỉ cần mang thêm chút bột giặt thôi còn những thứ khác đều để ở nhà tôi đi, không phải đều mua cho tôi sao?"
Sau khi bạn nữ hỏi bài rời đi lần thứ ba, Cố Dương quay lại gần Phàn Uyên, có chút đắc ý hỏi.
“Cậu nói xem, cô ấy có phải thích tớ rồi không?”
Phàn Uyên chẳng buồn liếc mắt, chỉ chăm chú đọc cuốn sách trên tay, coi như Cố Dương không tồn tại.
Cố Dương cong môi cười, trêu chọc:
“Cậu làm sao vậy? Ghen vì tớ nhân duyên tốt hả?”
Tay Phàn Uyên khựng lại một chút, rồi hắn quay đầu, ánh mắt cười như không cười:
“Đúng vậy, tôi ghen tị. Cho nên mời cậu đẩy cái bàn ra, tránh xa tôi một chút được không?”
Cố Dương lập tức cụp đuôi, không dám khoe khoang nữa. Cậu vịn chặt lấy bàn của Phàn Uyên, có chút hoảng loạn: “Phàn Uyên tớ nói cho cậu biết, cậu đừng mong lần này có thể đẩy được cả bàn lẫn người tớ ra như lần trước, bây giờ tớ đã có chuẩn bị rồi, cậu không đẩy được đâu."
Cố Dương đề phòng một lúc lâu, thấy Phàn Uyên không có động tác gì như muốn đẩy mình ra lúc này mới thanh tĩnh lại.
"Ngày mai sẽ xuất phát, cậu thu thập hành lý xong chưa?"
“Chỉ ở hai ngày, chuẩn bị làm gì?" Phàn Uyên nói.
Cố Dương không đồng ý : "Hai ngày cũng phải mang rất nhiều đồ đấy? Đêm nay tớ đến nhà tìm cậu được không?"
Phàn Uyên hiểu rõ tâm tư của Cố Dương : "Là đến nhà tôi tìm tôi hay là đến nhà tôi ở?"
Cố Dương bị Phàn Uyên vạch trần tại chỗ, có chút ngượng ngùng lè lưỡi một cái.
"Dù sao sáng mai cũng đi cùng nhau mà."
Cậu nói xong, phát hiện Phàn Uyên đột nhiên nhìn chắm chằm mình không nói lời nào, hình như có chút thất thần.
"Làm sao vậy?" Cố Dương vẫy vẫy tay.
Phàn Uyên mặt không biến sắc thu hồi tầm mắt:"Không có gì."
Phàn Uyên chần chờ nhìn cái vali so với eo của Cố Dương còn cao hơn, hắn tiến lên nhấc thử một cái, khá nặng.
"Cậu mang cái gì vậy?"
Cố Dương thần bí vỗ valy: “Đều là đồ tốt! Đến lúc đó cho cậu xem! Va li của cậu đâu, chuẩn bị xong chưa?"
Phàn Uyên nâng cắm, Cố Dương nhìn sang liền thấy một cái balo đơn giản đặt trên ghế.
"Chỉ một cái balo thôi á?"
Phàn Uyên không để ý tới cậu, đi đến chiếc vali trước mặt Cố Dương, nhìn rồi khom lưng mở ra.
Cố Dương muốn ngăn cản cũng đã chậm, vừa kéo khóa vali ra, vali lập tức bật tung, tất cả đồ vật bên trong văng khắp nơi.
Đầu ngón tay Phàn Uyên móc lấy một cái qυầи ɭóŧ hình gấu con, nhìn đâu đâu cũng thấy đồ ăn vặt, quần áo, thậm chí còn có lẩu tự sôi, thái dương của hắn giật giật.
Hắn vừa nói, ánh mắt vừa dừng lại trên cái qυầи ɭóŧ gấu con đang treo trên đầu ngón tay.
Mặt Cố Dương lập tức đỏ bừng. Cậu vội lao tới cướp lại cái qυầи иᏂỏ nhét bừa vào túi quần. Đứng giữa đống đồ văng tung tóe dưới đất, dáng vẻ đáng thương như đứa trẻ chờ bị người lớn răn dạy.
Phàn Uyên khoanh tay, giọng nhàn nhạt nhưng rõ ràng là không có ý nhượng bộ:
“Cho cậu mười phút. Dọn lại hết đống đồ này, chọn ra thứ quan trọng nhất mang theo. Những thứ còn lại, bỏ hết.”
Vừa nghe giọng quản giáo đó, Cố Dương liền có chút nhụt chí. Đều tại hảo cảm độ của Phàn Uyên vượt qua 10 điểm mới khiến hắn bắt đầu quản nhiều đến vậy.
Cậu quỳ trên mặt đất lóng ngóng nhặt đồ vật vào trong vali, tự mình cảm thấy cái gì cũng muốn mang đi.
“Cậu xem cái này! Lẩu tự sôi vị bò cay! Tớ siêu thích ăn luôn! Muốn mang để hai đứa mình cùng ăn!”
“Còn cái này nữa, bột ngâm chân! Trừ lạnh, tối mình có thể ngâm chân cùng nhau!”
“À đúng rồi, tớ sợ khách sạn chậu ngâm chân không sạch, nên mang theo cả chậu xếp gọn nè! Hai chúng ta có thể cùng nhau dùng!"
“Cậu có ăn bạc hà không? Tớ mang cho cậu cả đống. còn có cả khoai tây chiên cùng thạch trái cây nữa."
Cố Dương mỗi lần lấy một thứ đều phải nói vài ba câu. Mỗi một thứ ấy, đều liên quan đến Phàn Uyên.
Cậu nói luôn nói "chúng ta", mình và cậu, đưa cho cậu, không có một thứ nào là của riêng mình cả
Phàn Uyên thấy cậu xoắn xuýt không quyết định được, nhẹ giọng thở dài.
"Những thứ này mua ở đấy cũng được, cậu chỉ cần mang thêm chút bột giặt thôi còn những thứ khác đều để ở nhà tôi đi, không phải đều mua cho tôi sao?"
4
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
