TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Thương Xác Ngôn ngồi trên xe lăn cũng vô thức ngồi thẳng dậy, lặng lẽ kéo chiếc chăn đang đắp trên chân, giọng căng thẳng: "Ông nội."

Bách Tục cảm nhận được sự dè dặt toát ra từ hai người ở bên cạnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía ông cụ Thương lại không hề né tránh, suy nghĩ còn có chút phân tâm ...

Ông cụ Thương mang cho cậu cảm giác rất giống ông nội đã mất của mình hai năm trước.

Ở thế giới thực, ba mẹ Bách Tục ly hôn từ khi cậu còn rất nhỏ vì bất hòa trong chuyện tình cảm, nhà họ Bách cũng có tập đoàn kinh doanh, ba Bách bận rộn với việc làm ăn của tập đoàn, nên thường xuyên bay đi bay lại giữa các quốc gia.

Từ năm bảy tuổi, Bách Tục đã được ông cụ Bách nuôi nấng.

Ông cụ Bách luôn giữ hình ảnh là một doanh nhân lớn trước mặt mọi người, dù đã nghỉ hưu ở nhà nhưng ông ấy chưa bao giờ lơ là việc giáo dục đứa cháu trai nhỏ Bách Tục của mình.

Nghiêm khắc trong những việc lớn, ân cần trong từng chi tiết nhỏ.

Trong số những đứa cháu của nhà họ Bách, Bách Tục là người hiểu rõ ông nội nhất, cũng là người được ông ấy yêu quý nhất.

Lúc này, hình ảnh ông cụ Thương và ông nội trong ký ức bất ngờ dung hòa một cách kỳ lạ, mặc dù trong nguyên tác, ông cụ Thương là một ông lão có "tính tình kỳ quặc".

"..."

Ông Thương bắt gặp ánh mắt chẳng hề né tránh của Bách Tục, ánh nhìn khẽ dừng lại.

Nhưng rất nhanh sau đó, ông cụ đã dời sự chú ý trở lại hai đứa cháu trai của mình: "Mấy hôm nay trời rét cuối xuân, ngoài kia lạnh lắm, vào nhà đi."

Nói xong, ông cụ xoay người đi vào trong nhà.

Thương Tụng Minh xác nhận bóng dáng ông cụ đã khuất khỏi tầm mắt, trái tim đang treo lơ lửng liền rơi xuống: "Phù."

Hết cả hồn.

May mà ông cụ không nghe thấy mấy lời khıêυ khí©h của hắn ta lúc nãy.

Thương Xác Ngôn nhìn thấu phản ứng của hắn ta, châm chọc nói: "Anh còn biết sợ à?"

Lúc này Thương Tụng Minh không còn tâm trí đâu mà khıêυ khí©h nữa, chỉ buông một câu "các người cứ chờ đấy cho tôi", rồi vội vã đi vào nhà chính.

Bác quản gia Lâm nhìn theo bóng lưng của Thương Tụng Minh, lắc đầu không đồng tình.

Ông ấy nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, nhìn Bách Tục với ánh mắt biết ơn: "Cậu Tiểu Bách, cảm ơn cậu."

May mà Bách Tục xuất hiện kịp thời, cắt ngang hành động cố ý kích động hết lần này đến lần khác của Thương Tụng Minh, thậm chí còn mỉa mai lại một cách thâm thúy.

"Không có gì, tôi chỉ nói sự thật thôi."

11

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.