0 chữ
Chương 30
Chương 30
Bầu không khí sắp tóe lửa như bị đông cứng, Thương Xác Ngôn mất vài giây mới ngẩng đầu lên.
Bách Tục đã đi đến bên cạnh họ, nhưng vẻ mặt không còn lạnh nhạt như khi gặp ở bên hồ hôm qua, mà là nụ cười ngại ngùng dịu dàng.
Trên khuôn mặt ngoan ngoãn của cậu còn ẩn chứa chút tò mò khó hiểu, nhìn về phía Thương Tụng Minh.
Chưa kịp để Thương Xác Ngôn kịp phản ứng, Bách Tục đã mang khuôn mặt bình thường kia phóng đại "sự tò mò" về phía Thương Tụng Minh: "Bác Lâm, người này cũng là quản gia trong trang viên sao?"
"..."
Câu hỏi này nhẹ nhàng, tỏ vẻ rất ngây thơ và lễ phép, nhưng chính vì vậy càng khiến người ta khó xử.
Nụ cười giả tạo của Thương Tụng Minh cứng đờ trên mặt: "Cậu nói gì?"
Bách Tục giả vờ như không nhận ra giọng điệu cứng rắn của hắn ta, sự thắc mắc càng trở nên nhiều hơn: "Anh, anh không phải quản gia sao? Tôi còn tưởng anh ăn mặc như vậy cũng là quản gia, xin lỗi nhé."
"..."
Bác Lâm nghe ra ẩn ý trong lời nói của Bách Tục, khẽ vỗ vỗ sau lưng Thương Xác Ngôn một cách kín đáo, nhắc nhở qua loa: "Cậu Tiểu Bách, người này là cậu hai ạ."
"Hả?"
Bách Tục giả vờ quan sát Thương Tụng Minh một cách khoa trương, nhíu mày như không tin.
Thương Tụng Minh bị phản ứng của cậu chọc tức: "Cậu..."
"Xin lỗi nhé."
Bách Tục kịp thời chặn lại bằng một câu "xin lỗi".
Cậu giải thích với vẻ vô cùng chân thành: "Tôi mới đến đây, vì thế chưa biết hết những người khác trong nhà, tôi chỉ nghĩ, cậu ba và cậu tư đẹp trai như vậy..."
Bách Tục dừng lại mím môi, cố tình nói lấp lửng, nhưng lại đủ để những người gần đó nghe rõ tiếng thầm thì.
"Anh và hai anh em họ trông, trông không giống nhau lắm, trong chốc lát tôi nhận nhầm, thật ngại quá."
Người ta thường nói, so sánh mới thấy rõ sự khác biệt.
Ai cũng có thể nhận ra, Thương Xác Ngôn thuộc kiểu người điển trai, còn Thương Diên Kiêu nằm liệt giường lại càng tuấn tú vô song, là cậu ấm nổi tiếng trong giới thượng lưu Đế Kinh.
Còn về phần người anh họ Thương Tụng Minh, ngoại hình bình thường chẳng có gì đặc biệt, khí chất còn là loại dễ lẫn vào đám đông.
Thương Xác Ngôn lập tức thoát khỏi trạng thái tức giận ban nãy, chẳng nể nang gì cười một tiếng: "Chẳng trách cậu không nhận ra, ngoại hình của anh hai không được giống người nhà họ Thương chúng tôi cho lắm."
Lời nói như xát muối vào vết thương, đâm thẳng vào chỗ đau.
"Thương Xác Ngôn! Ý cậu là sao!"
Sắc mặt Thương Tụng Minh càng lúc càng khó coi, thậm chí còn tức đến nghẹn họng...
Trong bốn anh em họ thế hệ này của nhà Thương, chỉ có ngoại hình và vóc dáng của hắn ta là kém nổi bật nhất, không giống như Thương Diên Kiêu, cả ngoại hình lẫn năng lực đều giống hệt ông cụ Thương lúc trẻ.
Từ trước đến nay ông cụ Thương vẫn luôn yêu quý nhà tam phòng nhất, ngày thường đối với Thương Diên Kiêu cái gì cũng hài lòng, đối với đứa cháu trai Thương Xác Ngôn cũng có chút thiên vị.
Bách Tục đã đi đến bên cạnh họ, nhưng vẻ mặt không còn lạnh nhạt như khi gặp ở bên hồ hôm qua, mà là nụ cười ngại ngùng dịu dàng.
Trên khuôn mặt ngoan ngoãn của cậu còn ẩn chứa chút tò mò khó hiểu, nhìn về phía Thương Tụng Minh.
Chưa kịp để Thương Xác Ngôn kịp phản ứng, Bách Tục đã mang khuôn mặt bình thường kia phóng đại "sự tò mò" về phía Thương Tụng Minh: "Bác Lâm, người này cũng là quản gia trong trang viên sao?"
"..."
Câu hỏi này nhẹ nhàng, tỏ vẻ rất ngây thơ và lễ phép, nhưng chính vì vậy càng khiến người ta khó xử.
Nụ cười giả tạo của Thương Tụng Minh cứng đờ trên mặt: "Cậu nói gì?"
Bách Tục giả vờ như không nhận ra giọng điệu cứng rắn của hắn ta, sự thắc mắc càng trở nên nhiều hơn: "Anh, anh không phải quản gia sao? Tôi còn tưởng anh ăn mặc như vậy cũng là quản gia, xin lỗi nhé."
Bác Lâm nghe ra ẩn ý trong lời nói của Bách Tục, khẽ vỗ vỗ sau lưng Thương Xác Ngôn một cách kín đáo, nhắc nhở qua loa: "Cậu Tiểu Bách, người này là cậu hai ạ."
"Hả?"
Bách Tục giả vờ quan sát Thương Tụng Minh một cách khoa trương, nhíu mày như không tin.
Thương Tụng Minh bị phản ứng của cậu chọc tức: "Cậu..."
"Xin lỗi nhé."
Bách Tục kịp thời chặn lại bằng một câu "xin lỗi".
Cậu giải thích với vẻ vô cùng chân thành: "Tôi mới đến đây, vì thế chưa biết hết những người khác trong nhà, tôi chỉ nghĩ, cậu ba và cậu tư đẹp trai như vậy..."
Bách Tục dừng lại mím môi, cố tình nói lấp lửng, nhưng lại đủ để những người gần đó nghe rõ tiếng thầm thì.
"Anh và hai anh em họ trông, trông không giống nhau lắm, trong chốc lát tôi nhận nhầm, thật ngại quá."
Người ta thường nói, so sánh mới thấy rõ sự khác biệt.
Còn về phần người anh họ Thương Tụng Minh, ngoại hình bình thường chẳng có gì đặc biệt, khí chất còn là loại dễ lẫn vào đám đông.
Thương Xác Ngôn lập tức thoát khỏi trạng thái tức giận ban nãy, chẳng nể nang gì cười một tiếng: "Chẳng trách cậu không nhận ra, ngoại hình của anh hai không được giống người nhà họ Thương chúng tôi cho lắm."
Lời nói như xát muối vào vết thương, đâm thẳng vào chỗ đau.
"Thương Xác Ngôn! Ý cậu là sao!"
Sắc mặt Thương Tụng Minh càng lúc càng khó coi, thậm chí còn tức đến nghẹn họng...
Trong bốn anh em họ thế hệ này của nhà Thương, chỉ có ngoại hình và vóc dáng của hắn ta là kém nổi bật nhất, không giống như Thương Diên Kiêu, cả ngoại hình lẫn năng lực đều giống hệt ông cụ Thương lúc trẻ.
5
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
