0 chữ
Chương 24
Chương 24
Tần Vu không thèm để ý đến bọn họ, cười mỉa mai:
"Ông tưởng tôi thèm nói chuyện với ông chắc? Chẳng qua là vì các người quá vô liêm sỉ!"
Tần Vu: "Nếu không phải hôm nay chúng tôi tình cờ gặp được Nha Nha thì không biết còn bị các người lừa đến bao giờ! E rằng chúng tôi cũng không biết các người sẽ tiếp tục dùng thủ đoạn độc ác nào để ngược đãi Nha Nha!"
Lần đầu tiên thì bị buộc tội là sao chổi, lần thứ hai bị đưa lên chùa, vậy lần này thì sao?
"Thủ đoạn độc ác gì chứ." Bạc Khánh Quốc bị lời của cô ấy làm cho mất hết thể diện, không nhịn được nói:
"Dù sao nó cũng là cháu gái ruột của tôi, sao tôi có thể đối xử tệ với nó..."
"Ông thôi đi."
Nếu không phải Trần Kha ngăn lại, Tần Vu đã không màng đến tôn ti trật tự mà lao đến tát thẳng vào mặt ông ta vài cái cho tỉnh ra:
"Lúc nãy chúng tôi nghe rất rõ ràng, Nha Nha mất tích, các người không những không cử người đi tìm, mà ngược lại còn chê bai, trách móc con bé, đây không phải là độc ác thì là gì?"
Tần Vu nhìn về phía Bạc Khánh Quốc đang chột dạ không nói nên lời, cô ấy cười khẩy mấy tiếng, rồi nói:
"Lại còn cháu gái ruột! Còn dám nói không đối xử tệ với con bé, ông lấy đâu ra mặt mũi mà nói ra lời này vậy! Tôi thấy các người đối xử với tên tài xế dối trá này còn tốt hơn cả cháu gái ruột của mình gấp trăm lần ấy chứ!"
Bạc Khánh Quốc giận tím mặt: "Dối trá cái gì chứ, chuyện này rõ ràng là con bé tự mình chạy đi, đâu phải chúng tôi hại nó. Nếu nó không trốn đi, chúng ta sẽ nói nó sao? Muốn trách thì trách chính nó!"
Nói đến chuyện này, Bạc Khánh Quốc như tìm lại được tự tin, khí thế cũng trở lại.
"Vậy sao?" Tần Vu nheo mắt nhìn tài xế: "Cô bé thật sự tự mình chạy đi à?"
Tần Vu đương nhiên cũng nghe thấy những lời tài xế nói với bọn người Bạc Khánh Quốc, nhưng cô ấy hoàn toàn không tin.
Tài xế cắn răng, gật đầu: "Đúng vậy..."
Trần Kha nhìn tài xế lúng túng không biết để tay chân vào đâu, sắc mặt tái nhợt, cậu ta nghi ngờ nói:
"Không đúng đâu. Tôi nghe Nha Nha nói rõ ràng là ông tự ý bỏ đi, thấy con bé đi vào sở thú thì tự ý lái xe đi mất, khiến cho Nha Nha từ sở thú trở ra tìm ông rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy, cuối cùng mới theo chúng tôi về đây."
Trái tim của tài xế chợt run lên, nhưng ông ta cũng hiểu rằng chuyện này tuyệt đối không thể nói thật. Nếu không, với sự hiện diện của Tam gia ở đây, ông ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Ông tưởng tôi thèm nói chuyện với ông chắc? Chẳng qua là vì các người quá vô liêm sỉ!"
Tần Vu: "Nếu không phải hôm nay chúng tôi tình cờ gặp được Nha Nha thì không biết còn bị các người lừa đến bao giờ! E rằng chúng tôi cũng không biết các người sẽ tiếp tục dùng thủ đoạn độc ác nào để ngược đãi Nha Nha!"
Lần đầu tiên thì bị buộc tội là sao chổi, lần thứ hai bị đưa lên chùa, vậy lần này thì sao?
"Thủ đoạn độc ác gì chứ." Bạc Khánh Quốc bị lời của cô ấy làm cho mất hết thể diện, không nhịn được nói:
"Dù sao nó cũng là cháu gái ruột của tôi, sao tôi có thể đối xử tệ với nó..."
"Ông thôi đi."
Nếu không phải Trần Kha ngăn lại, Tần Vu đã không màng đến tôn ti trật tự mà lao đến tát thẳng vào mặt ông ta vài cái cho tỉnh ra:
Tần Vu nhìn về phía Bạc Khánh Quốc đang chột dạ không nói nên lời, cô ấy cười khẩy mấy tiếng, rồi nói:
"Lại còn cháu gái ruột! Còn dám nói không đối xử tệ với con bé, ông lấy đâu ra mặt mũi mà nói ra lời này vậy! Tôi thấy các người đối xử với tên tài xế dối trá này còn tốt hơn cả cháu gái ruột của mình gấp trăm lần ấy chứ!"
Bạc Khánh Quốc giận tím mặt: "Dối trá cái gì chứ, chuyện này rõ ràng là con bé tự mình chạy đi, đâu phải chúng tôi hại nó. Nếu nó không trốn đi, chúng ta sẽ nói nó sao? Muốn trách thì trách chính nó!"
Nói đến chuyện này, Bạc Khánh Quốc như tìm lại được tự tin, khí thế cũng trở lại.
Tần Vu đương nhiên cũng nghe thấy những lời tài xế nói với bọn người Bạc Khánh Quốc, nhưng cô ấy hoàn toàn không tin.
Tài xế cắn răng, gật đầu: "Đúng vậy..."
Trần Kha nhìn tài xế lúng túng không biết để tay chân vào đâu, sắc mặt tái nhợt, cậu ta nghi ngờ nói:
"Không đúng đâu. Tôi nghe Nha Nha nói rõ ràng là ông tự ý bỏ đi, thấy con bé đi vào sở thú thì tự ý lái xe đi mất, khiến cho Nha Nha từ sở thú trở ra tìm ông rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy, cuối cùng mới theo chúng tôi về đây."
Trái tim của tài xế chợt run lên, nhưng ông ta cũng hiểu rằng chuyện này tuyệt đối không thể nói thật. Nếu không, với sự hiện diện của Tam gia ở đây, ông ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
8
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
