TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, con bé kia đúng là không hiểu chuyện. Chúng ta có lòng tốt cử người đến chùa đón nó, nhưng nó lại chẳng hề bận tâm, tự mình chạy đi mất. Đúng là chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác, theo tôi thấy, con nhóc Bạc Nha đó chỉ cần có được một nửa sự hiểu chuyện của Tuyết Nhi nhà mình thì đã tốt lắm rồi.”

"Đúng vậy,"

Vừa nhắc tới Bạc Tuyết Nhi, trên mặt Bạc Khánh Quốc không giấu được vẻ tự hào:

"Tuyết Nhi đúng là làm cho chúng ta nở mày nở mặt!"

"Bây giờ cả giới thượng lưu ở Kinh thành, ai mà không biết tài năng của Tuyết Nhi nhà chúng ta!"

"Ngay cả phu nhân nhà họ Hoắc của một trong bốn gia tộc lớn kia, bình thường kiêu căng ngạo mạn, nhìn người bằng nửa con mắt, tôi muốn nói chuyện với bà ta còn phải mời tới mời lui ba lần bảy lượt!"

Bạc Khánh Quốc vừa cảm thán vừa đắc ý nói:

"Nhưng bà đoán xem, hôm qua bà ta đặc biệt đến tận nhà tặng quà cho tôi, nói là cảm ơn Tuyết Nhi mấy ngày trước đã cứu ông cụ nhà họ. Bây giờ người trong giới nghe thấy chuyện này, không ai là không ghen tị với tôi!"

Bạc Tuyết Nhi cũng không kiêu ngạo, ngược lại còn ngọt ngào nói: "Đều là nhờ ông nội dạy dỗ tốt ạ."

Bạc Khánh Quốc nghe thấy lời này thì càng thêm vui mừng, không ngừng khen ngợi: "Tốt, tốt, tốt, quả đúng là cháu gái ngoan của Bạc Khánh Quốc ta, giỏi hơn ba con nhiều."

Bạc Diệu Tổ nghe vậy chỉ bĩu môi, nhưng cũng cảm thấy tự hào vì có một đứa con gái nuôi như Bạc Tuyết Nhi, nên không nói gì mà quay trở lại chủ đề chính:

"Nhưng con lại cảm thấy con bé đó bỏ đi cũng tốt."

Bạc Diệu Tổ tỏ vẻ cảm thấy may mắn mà vỗ ngực:

"Nhỡ đâu nó thật sự được đưa về nhà, khắc chết hết chúng ta thì mới chết người đấy. Con thấy nó tốt nhất là chết ở bên ngoài, như vậy thì tất cả chúng ta mới an toàn."

Lời lẽ độc ác của Bạc Diệu Tổ không hề bị phản bác, có thể thấy trong lòng họ đều nghĩ như vậy.

Người nhà họ Bạc cứ anh một câu tôi một câu, chẳng ai quan tâm đến Bạc Nha, cũng không có ý định đi tìm người, ngược lại còn oán trách cô bé nhiều hơn. Điều này khiến cho tài xế thầm vui mừng trong lòng, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên.

Chính vì đoán trước được sẽ như vậy nên ông ta mới dám nói thế.

Chỉ là bà cụ vẫn chưa lên tiếng, tài xế không dám chủ quan, ngoài mặt vẫn tỏ ra tự trách.

Ông ta đỏ mắt, khóc lóc thảm thiết:

"Nói đi nói lại, chuyện này đều là lỗi của tôi, nếu lúc đó tôi nhịn không đi vệ sinh, nếu lúc đó tôi để tâm hơn một chút, chú ý đến sự khác thường của cô chủ nhỏ, có lẽ cô chủ nhỏ đã không mất tích..."

"Con không có mất tích mà."

8

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.