0 chữ
Chương 61
Chương 60
"Mẹ đã hối hận từ trước khi sang Mỹ rồi."
Lưu Huệ An thở dài, bà ở Mỹ hoàn toàn không quen.
Ăn không ngon, ngủ không yên.
"Không phải chứ mẹ, lời anh con nói mà mẹ cũng dám phản đối, mẹ quên rồi à, con từng nói không muốn học nữa, bị anh con nhốt trong phòng đánh cho một trận ra sao?"
Hồi học cấp ba, thành tích của Cố Tư Niên không nổi bật, từng nói với gia đình là không muốn học nữa, muốn làm tuyển thủ game chuyên nghiệp.
Cố Yến Chu biết chuyện thì lập tức đưa em trai vào một câu lạc bộ eSports ở nhà huấn luyện một thời gian, kết quả là không theo kịp cường độ huấn luyện.
Về nhà rồi Cố Tư Niên vẫn không chịu đi học, bị Cố Yến Chu kéo vào phòng đánh một trận rồi đưa sang Mỹ, từ đó mới chịu ngoan ngoãn.
"Con đúng là đáng đánh, lúc đó không hiểu sao con lại ngang bướng thế."
Lưu Huệ An nghe cậu nhắc đến chuyện cũ, không nhịn được lườm một cái.
"Thật ra anh con cũng không đánh mạnh tay đâu, nhưng con vẫn sợ anh ấy."
"May mà trong nhà con có người khiến con sợ, không thì chắc con đã gây họa to rồi."
Cố Yến Chu đưa Lâm Vãn Ý về đến căn hộ, nghe thấy tiếng mở cửa, Ôn Tình lập tức đứng dậy ra đón.
Thấy Cố Yến Chu đưa Lâm Vãn Ý về, trên tay còn cầm không ít hoa quả.
Nụ cười trên mặt Ôn Tình cứng lại.
"Cố tổng?"
Cô ấy rất muốn biết tại sao Cố Yến Chu lại xuất hiện ở căn hộ của Vãn Ý, quan trọng là hai người còn cùng nhau trở về, nhìn rất thân thiết.
Cố Yến Chu gật đầu với Ôn Tình, rồi cất hoa quả vào tủ lạnh.
"Chiều nay anh phải đi Thâm Quyến một chuyến, tối sẽ về, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Nói xong, Cố Yến Chu lại bổ sung thêm một câu: "Không có chuyện cũng có thể gọi."
Cố Yến Chu biết, nếu trông mong Lâm Vãn Ý chủ động gọi thì e là khó.
"Anh đi đây."
"Vâng, đi đường cẩn thận."
Lâm Vãn Ý đưa hộp việt quất trong tay cho Ôn Tình, đứng ở cửa nhìn theo cho đến khi Cố Yến Chu vào thang máy mới đóng cửa lại.
"Cố tổng và em rốt cuộc là chuyện ra sao vậy? Em đã giấu chị bao nhiêu chuyện?"
Nhìn ánh mắt vừa rồi của Cố Yến Chu, nếu giờ Ôn Tình còn cho rằng hai người họ không có gì, thì đúng là đầu óc cô ấy có vấn đề.
Ôn Tình cúi đầu nhìn tay Lâm Vãn Ý, lúc nãy cô ấy đã thấy có gì đó lấp lánh, hóa ra là một chiếc nhẫn kim cương to tướng, còn đeo ở ngón áp út.
"Em mau khai thật với chị."
Ôn Tình ăn một quả việt quất, phải nói là... khá ngọt.
Quả việt quất này còn to hơn cả loại cô ấy từng thấy trong siêu thị, điều đầu tiên Ôn Tình nghĩ là: Quả không hổ danh là đồ của Cố tổng, không chỉ nhẫn kim cương to, đến việt quất cũng to.
"Lúc sáng em đã định nói với chị rồi, nhưng lúc đó chị và bạn trai nhỏ mới ngủ dậy."
"Dừng, bạn trai thì bạn trai, còn gọi là bạn trai nhỏ gì chứ?"
“Tiếp tục nói đi, chuyện bạn trai thì bỏ qua một bên.”
Ôm hộp việt quất ngồi trên ghế sofa, Ôn Tình ra hiệu cho Lâm Vãn Ý tiếp tục khai thật.
“Em không định bỏ đứa bé nữa, bác sĩ nói hiện tại em không thích hợp làm phẫu thuật.”
“Không bỏ đứa bé thì chị hiểu, nhưng sao em nhất định phải lấy Cố Yến Chu?”
Ôn Tình hiểu rõ tính cách của Lâm Vãn Ý, cho dù cô muốn giữ đứa con thì cũng không nhất thiết phải kết hôn với Cố Yến Chu.
Chắc chắn là còn nguyên nhân khác.
“Ba em muốn em liên hôn thương mại, Cố Yến Chu nói anh ấy cần một người vợ, nên em đồng ý.”
So với việc bị xem như món hàng đem ra trao đổi, cô thà đồng ý với cuộc hôn nhân hợp đồng với Cố Yến Chu, ít ra anh sẽ không yêu cầu gì quá đáng.
“Ba em bị điên à? Thời đại nào rồi còn chơi trò hôn nhân sắp đặt? Sao ông ấy không bảo Lâm Niệm Niệm liên hôn đi chứ?”
Ôn Tình thật sự không hiểu nổi Lâm Thiên Viễn nghĩ gì nữa, con gái ruột thì đem ra trao đổi liên hôn, còn con gái kế thì nuôi trong nhà như bảo bối.
“Ý của Cố tổng là hôn nhân hợp đồng, vậy trước khi kết hôn hai người có ký thỏa thuận tiền hôn nhân không?”
Lâm Vãn Ý lắc đầu. Từ lúc đăng ký kết hôn đến giờ, cô luôn trong trạng thái bị Cố Yến Chu “dắt đi”, còn chuyện thỏa thuận thì cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Có thể nói nếu Cố Yến Chu không chuẩn bị thì cô cũng chẳng nhớ đến chuyện cần ký gì cả.
“Không ký, nhưng bọn em từng nói với nhau rồi.”
“Nói rồi nhưng không ký?”
Ôn Tình không biết nên hiểu câu đó thế nào.
Nói miệng thì có giá trị pháp lý gì chứ?
“Kết hôn rồi anh ấy sẽ không can thiệp chuyện công việc của em, nếu ly hôn thì đứa bé sẽ do em nuôi.”
“Chỉ vậy thôi? Còn tài sản lúc cưới, tài sản sau hôn nhân thì sao?”
Lâm Vãn Ý lại lắc đầu, chuyện tài sản anh chưa từng nhắc đến.
“Thế thì còn gọi gì là hôn nhân hợp đồng? Chị còn tưởng tổng Cố với em đã ký giấy tờ hẳn hoi rồi chứ, nếu không có ký gì hết, lỡ ly hôn thì đúng theo pháp luật, một nửa tài sản của Cố tổng đều là của em rồi, gọi gì là hôn nhân hợp đồng nữa?”
“Em tưởng thế là được... nhưng chắc là em nghĩ sai rồi...”
Ôn Tình cũng cảm thấy là Vãn Ý nghĩ sai thật.
Dù gì thì ai đời hôn nhân hợp đồng mà còn báo cáo hành trình từng chút một?
“Thế còn chuyện kết hôn này?”
“Anh ấy nói là sẽ bồi dưỡng tình cảm, nhưng em không biết phải bồi dưỡng ra làm sao.”
Ôn Tình bật cười, xem ra lần này Cố tổng sắp phải “ngã ngựa” rồi.
“Không biết thì cứ để Cố tổng tự nghĩ cách đi, em lo mà quay phim cho tốt.”
Lưu Huệ An thở dài, bà ở Mỹ hoàn toàn không quen.
Ăn không ngon, ngủ không yên.
"Không phải chứ mẹ, lời anh con nói mà mẹ cũng dám phản đối, mẹ quên rồi à, con từng nói không muốn học nữa, bị anh con nhốt trong phòng đánh cho một trận ra sao?"
Hồi học cấp ba, thành tích của Cố Tư Niên không nổi bật, từng nói với gia đình là không muốn học nữa, muốn làm tuyển thủ game chuyên nghiệp.
Cố Yến Chu biết chuyện thì lập tức đưa em trai vào một câu lạc bộ eSports ở nhà huấn luyện một thời gian, kết quả là không theo kịp cường độ huấn luyện.
Về nhà rồi Cố Tư Niên vẫn không chịu đi học, bị Cố Yến Chu kéo vào phòng đánh một trận rồi đưa sang Mỹ, từ đó mới chịu ngoan ngoãn.
"Con đúng là đáng đánh, lúc đó không hiểu sao con lại ngang bướng thế."
"Thật ra anh con cũng không đánh mạnh tay đâu, nhưng con vẫn sợ anh ấy."
"May mà trong nhà con có người khiến con sợ, không thì chắc con đã gây họa to rồi."
Cố Yến Chu đưa Lâm Vãn Ý về đến căn hộ, nghe thấy tiếng mở cửa, Ôn Tình lập tức đứng dậy ra đón.
Thấy Cố Yến Chu đưa Lâm Vãn Ý về, trên tay còn cầm không ít hoa quả.
Nụ cười trên mặt Ôn Tình cứng lại.
"Cố tổng?"
Cô ấy rất muốn biết tại sao Cố Yến Chu lại xuất hiện ở căn hộ của Vãn Ý, quan trọng là hai người còn cùng nhau trở về, nhìn rất thân thiết.
Cố Yến Chu gật đầu với Ôn Tình, rồi cất hoa quả vào tủ lạnh.
"Chiều nay anh phải đi Thâm Quyến một chuyến, tối sẽ về, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Nói xong, Cố Yến Chu lại bổ sung thêm một câu: "Không có chuyện cũng có thể gọi."
"Anh đi đây."
"Vâng, đi đường cẩn thận."
Lâm Vãn Ý đưa hộp việt quất trong tay cho Ôn Tình, đứng ở cửa nhìn theo cho đến khi Cố Yến Chu vào thang máy mới đóng cửa lại.
"Cố tổng và em rốt cuộc là chuyện ra sao vậy? Em đã giấu chị bao nhiêu chuyện?"
Nhìn ánh mắt vừa rồi của Cố Yến Chu, nếu giờ Ôn Tình còn cho rằng hai người họ không có gì, thì đúng là đầu óc cô ấy có vấn đề.
Ôn Tình cúi đầu nhìn tay Lâm Vãn Ý, lúc nãy cô ấy đã thấy có gì đó lấp lánh, hóa ra là một chiếc nhẫn kim cương to tướng, còn đeo ở ngón áp út.
"Em mau khai thật với chị."
Ôn Tình ăn một quả việt quất, phải nói là... khá ngọt.
Quả việt quất này còn to hơn cả loại cô ấy từng thấy trong siêu thị, điều đầu tiên Ôn Tình nghĩ là: Quả không hổ danh là đồ của Cố tổng, không chỉ nhẫn kim cương to, đến việt quất cũng to.
"Dừng, bạn trai thì bạn trai, còn gọi là bạn trai nhỏ gì chứ?"
“Tiếp tục nói đi, chuyện bạn trai thì bỏ qua một bên.”
Ôm hộp việt quất ngồi trên ghế sofa, Ôn Tình ra hiệu cho Lâm Vãn Ý tiếp tục khai thật.
“Em không định bỏ đứa bé nữa, bác sĩ nói hiện tại em không thích hợp làm phẫu thuật.”
“Không bỏ đứa bé thì chị hiểu, nhưng sao em nhất định phải lấy Cố Yến Chu?”
Ôn Tình hiểu rõ tính cách của Lâm Vãn Ý, cho dù cô muốn giữ đứa con thì cũng không nhất thiết phải kết hôn với Cố Yến Chu.
Chắc chắn là còn nguyên nhân khác.
“Ba em muốn em liên hôn thương mại, Cố Yến Chu nói anh ấy cần một người vợ, nên em đồng ý.”
So với việc bị xem như món hàng đem ra trao đổi, cô thà đồng ý với cuộc hôn nhân hợp đồng với Cố Yến Chu, ít ra anh sẽ không yêu cầu gì quá đáng.
“Ba em bị điên à? Thời đại nào rồi còn chơi trò hôn nhân sắp đặt? Sao ông ấy không bảo Lâm Niệm Niệm liên hôn đi chứ?”
Ôn Tình thật sự không hiểu nổi Lâm Thiên Viễn nghĩ gì nữa, con gái ruột thì đem ra trao đổi liên hôn, còn con gái kế thì nuôi trong nhà như bảo bối.
“Ý của Cố tổng là hôn nhân hợp đồng, vậy trước khi kết hôn hai người có ký thỏa thuận tiền hôn nhân không?”
Lâm Vãn Ý lắc đầu. Từ lúc đăng ký kết hôn đến giờ, cô luôn trong trạng thái bị Cố Yến Chu “dắt đi”, còn chuyện thỏa thuận thì cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Có thể nói nếu Cố Yến Chu không chuẩn bị thì cô cũng chẳng nhớ đến chuyện cần ký gì cả.
“Không ký, nhưng bọn em từng nói với nhau rồi.”
“Nói rồi nhưng không ký?”
Ôn Tình không biết nên hiểu câu đó thế nào.
Nói miệng thì có giá trị pháp lý gì chứ?
“Kết hôn rồi anh ấy sẽ không can thiệp chuyện công việc của em, nếu ly hôn thì đứa bé sẽ do em nuôi.”
“Chỉ vậy thôi? Còn tài sản lúc cưới, tài sản sau hôn nhân thì sao?”
Lâm Vãn Ý lại lắc đầu, chuyện tài sản anh chưa từng nhắc đến.
“Thế thì còn gọi gì là hôn nhân hợp đồng? Chị còn tưởng tổng Cố với em đã ký giấy tờ hẳn hoi rồi chứ, nếu không có ký gì hết, lỡ ly hôn thì đúng theo pháp luật, một nửa tài sản của Cố tổng đều là của em rồi, gọi gì là hôn nhân hợp đồng nữa?”
“Em tưởng thế là được... nhưng chắc là em nghĩ sai rồi...”
Ôn Tình cũng cảm thấy là Vãn Ý nghĩ sai thật.
Dù gì thì ai đời hôn nhân hợp đồng mà còn báo cáo hành trình từng chút một?
“Thế còn chuyện kết hôn này?”
“Anh ấy nói là sẽ bồi dưỡng tình cảm, nhưng em không biết phải bồi dưỡng ra làm sao.”
Ôn Tình bật cười, xem ra lần này Cố tổng sắp phải “ngã ngựa” rồi.
“Không biết thì cứ để Cố tổng tự nghĩ cách đi, em lo mà quay phim cho tốt.”
14
0
2 tháng trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
