0 chữ
Chương 43
Chương 42
“Anh vào trước đi, nhà không có dép nam, khỏi cần thay dép.”
Cô vịn tay vào tay nắm cửa, để Cố Yến Chu, người đang xách đầy tay đồ đi vào trước.
“Buổi sáng công ty còn cuộc họp, em nghỉ ngơi đi.”
Cố Yến Chu đặt đồ lên tủ giày ở cửa, rồi nhìn người phụ nữ đang đứng sát mép cửa, sau đó đặt chìa khóa xe vào tay cô.
Trong lúc cô còn ngẩn người, anh đã vào lại thang máy.
Thực ra Cố Yến Chu cũng không định lên ngồi chơi thật, chỉ là kiếm cái cớ để giúp cô xách đồ lên thôi.
Lâm Vãn Ý đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, không thấy bóng dáng anh đâu nữa, chỉ thấy chiếc Maybach màu đen lặng lẽ rời đi.
Cô nhìn thoáng qua đống đồ mà người đàn ông đã đặt trên tủ giày, định bụng sắp xếp lại một chút.
Trà và bánh dứa được Cố Yến Chu đặt trên mặt tủ giày.
Thuốc mang từ bệnh viện về khá nặng, anh để xuống ghế thấp hơn tủ giày, cầm lên cũng tiện hơn.
Lâm Vãn Ý đem bánh dứa sống bỏ vào tủ lạnh trước, sau đó đem hộp trà sắp lên kệ rượu trong phòng ăn.
Cô vốn không uống rượu, thiết kế kệ rượu cũng chỉ để đặt cà phê.
Nhưng kể từ khi quyết định giữ lại đứa trẻ, mấy túi cà phê cô từng mua cùng với máy pha đều đã được đóng gói gửi hết đến studio.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lâm Vãn Ý mới nhớ ra mình vẫn chưa uống thuốc.
Cô làm theo toa thuốc mà La Nguyệt kê, uống thuốc xong, dù sáng nay không ăn nhiều nhưng uống thuốc xong lại cảm thấy gần như no.
Trong miệng toàn mùi thuốc, Lâm Vãn Ý uống cạn nước trong ly, cố gắng làm trôi đi cái vị đáng ghét đó.
Nhưng dường như không hiệu quả lắm, dạ dày cũng bắt đầu quay cuồng.
Cô định pha ít trà, dùng hương trà át đi mùi thuốc trong miệng.
Vừa mở nắp hộp trà ra, liền thấy bên trong đặt mấy hộp mơ muối khá tinh tế.
Có thanh mai, bánh mơ, cả mơ lát.
Có vẻ là nhân viên phục vụ nhà hàng lúc gói trà thấy hộp còn trống nên tiện tay bỏ vào cùng.
Lâm Vãn Ý giờ cũng không còn tâm trí uống trà nữa, mở hộp đựng thanh mai, lấy một viên bỏ vào miệng.
Vị chua ngọt của mơ lập tức lấn át hoàn toàn mùi thuốc khó chịu.
Mơ không quá ngọt, chua vẫn là vị chính.
Cô đi thay đồ ở nhà, đắp thêm chiếc chăn mỏng, vừa xem show giải trí vừa ăn mơ để gϊếŧ thời gian.
Cô chụp một bức ảnh hộp mơ đã trống trơn gửi cho Vi Vi.
Vi Vi: “Sao thế chị Vãn Ý, chị thèm mơ à?”
Vi Vi biết nhiều diễn viên trong đoàn phim rất thích mang mơ theo. Vì cần giữ dáng khi quay, nếu buồn miệng thì chỉ cần ngậm một viên mơ là đỡ, không để miệng trống.
Lâm Vãn Ý: “Lúc nào em đi ngang quán trà Quảng Đông ở Đông Nhai, nhớ mua giúp chị mấy hộp mơ.”
Vi Vi: “Em đang ở Đông Nhai nè, em qua hỏi thử liền.”
Vừa hay hôm nay cô ấy đang dạo phố gần đó, cách tiệm trà Quảng Đông cũng không xa, đi vài phút là tới.
Vi Vi vào tiệm hỏi nhân viên phục vụ, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết tiệm có bán mơ.
“Thế này đi, để tôi hỏi quản lý giúp cô.”
Họ cũng không chắc chắn lắm nên đành đi hỏi quản lý.
Đúng là có vài khách quen được quản lý tặng thêm bánh ngọt hay trà đặc chế của tiệm, nhưng những món đó nhân viên không quản lý được, chỉ có quản lý mới biết.
“Chào cô, tôi muốn hỏi tiệm mình còn loại thanh mai này không?”
Vi Vi lấy tấm hình chị Vãn Ý gửi ra, cho quản lý xem.
Quản lý liếc qua nhãn dán trên hộp liền nhận ra, đó là thanh mai sáng nay ông ta đưa cho Cố tổng.
“Là Cố phu nhân muốn đúng không? Loại này hiện tại tiệm không còn, như này nhé, ngày kia tôi đích thân mang đến cho Cố phu nhân được chứ?”
Vi Vi nghe ông ta cứ một câu “Cố phu nhân” hai câu “Cố phu nhân”, không khỏi nghi hoặc nhìn ông ta một cái.
Gì vậy trời? Nói gì mà Cố phu nhân? Chị Vãn Ý của họ còn độc thân, đâu ra mà “phu nhân” với “thê tử”...
Tuy hơi khó hiểu nhưng Vi Vi cũng không tranh luận, nghe nói tiệm không còn hàng thì liền rời khỏi.
Ra khỏi quán trà, cô ấy lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn thoại cho chị Vãn Ý.
“Chị Vãn Ý, em qua hỏi rồi, quản lý nói tiệm hết mơ rồi. Còn cứ gọi hoài là Cố phu nhân, Cố phu nhân, không biết có nhận nhầm người không nữa?”
Lâm Vãn Ý nghe xong tin nhắn thoại thì cầm điện thoại mà không biết phải trả lời sao.
Chẳng lẽ lại nói người mà quản lý gọi là “Cố phu nhân” chính là cô sao?
Lâm Vãn Ý: “Không có thì thôi, em đi dạo tiếp đi.”
Cô vịn tay vào tay nắm cửa, để Cố Yến Chu, người đang xách đầy tay đồ đi vào trước.
“Buổi sáng công ty còn cuộc họp, em nghỉ ngơi đi.”
Cố Yến Chu đặt đồ lên tủ giày ở cửa, rồi nhìn người phụ nữ đang đứng sát mép cửa, sau đó đặt chìa khóa xe vào tay cô.
Trong lúc cô còn ngẩn người, anh đã vào lại thang máy.
Thực ra Cố Yến Chu cũng không định lên ngồi chơi thật, chỉ là kiếm cái cớ để giúp cô xách đồ lên thôi.
Lâm Vãn Ý đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, không thấy bóng dáng anh đâu nữa, chỉ thấy chiếc Maybach màu đen lặng lẽ rời đi.
Cô nhìn thoáng qua đống đồ mà người đàn ông đã đặt trên tủ giày, định bụng sắp xếp lại một chút.
Trà và bánh dứa được Cố Yến Chu đặt trên mặt tủ giày.
Thuốc mang từ bệnh viện về khá nặng, anh để xuống ghế thấp hơn tủ giày, cầm lên cũng tiện hơn.
Cô vốn không uống rượu, thiết kế kệ rượu cũng chỉ để đặt cà phê.
Nhưng kể từ khi quyết định giữ lại đứa trẻ, mấy túi cà phê cô từng mua cùng với máy pha đều đã được đóng gói gửi hết đến studio.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lâm Vãn Ý mới nhớ ra mình vẫn chưa uống thuốc.
Cô làm theo toa thuốc mà La Nguyệt kê, uống thuốc xong, dù sáng nay không ăn nhiều nhưng uống thuốc xong lại cảm thấy gần như no.
Trong miệng toàn mùi thuốc, Lâm Vãn Ý uống cạn nước trong ly, cố gắng làm trôi đi cái vị đáng ghét đó.
Nhưng dường như không hiệu quả lắm, dạ dày cũng bắt đầu quay cuồng.
Cô định pha ít trà, dùng hương trà át đi mùi thuốc trong miệng.
Vừa mở nắp hộp trà ra, liền thấy bên trong đặt mấy hộp mơ muối khá tinh tế.
Có vẻ là nhân viên phục vụ nhà hàng lúc gói trà thấy hộp còn trống nên tiện tay bỏ vào cùng.
Lâm Vãn Ý giờ cũng không còn tâm trí uống trà nữa, mở hộp đựng thanh mai, lấy một viên bỏ vào miệng.
Vị chua ngọt của mơ lập tức lấn át hoàn toàn mùi thuốc khó chịu.
Mơ không quá ngọt, chua vẫn là vị chính.
Cô đi thay đồ ở nhà, đắp thêm chiếc chăn mỏng, vừa xem show giải trí vừa ăn mơ để gϊếŧ thời gian.
Cô chụp một bức ảnh hộp mơ đã trống trơn gửi cho Vi Vi.
Vi Vi: “Sao thế chị Vãn Ý, chị thèm mơ à?”
Vi Vi biết nhiều diễn viên trong đoàn phim rất thích mang mơ theo. Vì cần giữ dáng khi quay, nếu buồn miệng thì chỉ cần ngậm một viên mơ là đỡ, không để miệng trống.
Lâm Vãn Ý: “Lúc nào em đi ngang quán trà Quảng Đông ở Đông Nhai, nhớ mua giúp chị mấy hộp mơ.”
Vừa hay hôm nay cô ấy đang dạo phố gần đó, cách tiệm trà Quảng Đông cũng không xa, đi vài phút là tới.
Vi Vi vào tiệm hỏi nhân viên phục vụ, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết tiệm có bán mơ.
“Thế này đi, để tôi hỏi quản lý giúp cô.”
Họ cũng không chắc chắn lắm nên đành đi hỏi quản lý.
Đúng là có vài khách quen được quản lý tặng thêm bánh ngọt hay trà đặc chế của tiệm, nhưng những món đó nhân viên không quản lý được, chỉ có quản lý mới biết.
“Chào cô, tôi muốn hỏi tiệm mình còn loại thanh mai này không?”
Vi Vi lấy tấm hình chị Vãn Ý gửi ra, cho quản lý xem.
Quản lý liếc qua nhãn dán trên hộp liền nhận ra, đó là thanh mai sáng nay ông ta đưa cho Cố tổng.
“Là Cố phu nhân muốn đúng không? Loại này hiện tại tiệm không còn, như này nhé, ngày kia tôi đích thân mang đến cho Cố phu nhân được chứ?”
Vi Vi nghe ông ta cứ một câu “Cố phu nhân” hai câu “Cố phu nhân”, không khỏi nghi hoặc nhìn ông ta một cái.
Gì vậy trời? Nói gì mà Cố phu nhân? Chị Vãn Ý của họ còn độc thân, đâu ra mà “phu nhân” với “thê tử”...
Tuy hơi khó hiểu nhưng Vi Vi cũng không tranh luận, nghe nói tiệm không còn hàng thì liền rời khỏi.
Ra khỏi quán trà, cô ấy lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn thoại cho chị Vãn Ý.
“Chị Vãn Ý, em qua hỏi rồi, quản lý nói tiệm hết mơ rồi. Còn cứ gọi hoài là Cố phu nhân, Cố phu nhân, không biết có nhận nhầm người không nữa?”
Lâm Vãn Ý nghe xong tin nhắn thoại thì cầm điện thoại mà không biết phải trả lời sao.
Chẳng lẽ lại nói người mà quản lý gọi là “Cố phu nhân” chính là cô sao?
Lâm Vãn Ý: “Không có thì thôi, em đi dạo tiếp đi.”
10
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
