0 chữ
Chương 13
Chương 13
Dù sao thì hôm qua cô ta đã đăng ảnh thử vai lên Weibo, thậm chí không lâu sau khi đăng còn xuất hiện cả hot search “Lâm Vãn Ý cướp vai”.
Con mắt của cư dân mạng rất sáng, không cho rằng chuyện này chỉ là trùng hợp.
Người thật sự muốn cướp vai có khả năng rất lớn chính là Lâm Niệm Niệm, nên cô ta mới đăng ảnh thử vai sớm để tạo thanh thế.
Không ngờ hôm nay đoàn phim lại đặc biệt lên tiếng giải thích rõ ràng.
Nếu như tài khoản chính thức làm ngơ, sau này Lâm Niệm Niệm còn có thể lấy lý do khác để chống chế.
Giờ thì Lâm Niệm Niệm hoàn toàn không còn cách nào nữa.
[Không phải chứ, ai mới là người cướp tài nguyên vậy? Dựa vào ba mình có công ty mà bắt nạt người ta à?]
[Định dẫn dắt fan mạng công kích Lâm Vãn Ý sao... Đừng giả bộ nữa, mấy trò này tôi nhìn thấu hết rồi.]
[Đáng đời, tự tay bê đá đập chân mình.]
[Nhìn ảnh định trang của cô đi, rồi nhìn ảnh định trang mà biên kịch đăng của Lâm Vãn Ý đi, gương mặt kia cô mà đóng thần tiên gì chứ, vào Tây Du Ký chắc khỏi cần hóa trang luôn.]
...
Lâm Niệm Niệm nhìn những bình luận đó trong phần comment của mình, tức đến nỗi ném luôn điện thoại xuống đất.
Cô ta hét toáng lên như phát điên.
Lý Uyển nghe thấy tiếng động trên lầu cũng dừng tay cắm hoa, đi lên lầu đẩy cửa phòng ngủ của Lâm Niệm Niệm ra.
“Con la hét cái gì? Có chuyện gì nghiêm trọng đến mức con phải kích động như thế?”
Lý Uyển cau mày nhìn căn phòng lộn xộn, không khỏi lớn tiếng mắng con gái.
Xuất thân của bà ta vốn không tốt, phải cố gắng hết mình mới có thể leo lên làm vợ của Lâm Thiên Viễn.
Sau khi vượt tầng lớp, Lý Uyển tìm đủ mọi cách để nâng cao giá trị bản thân, những gì các quý bà khác biết, bà ta đều muốn học.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng bà ta cũng đứng vững trong nhà họ Lâm.
Nhìn đứa con gái chẳng bằng một nửa sự khôn ngoan của mình, gặp chuyện chỉ biết gào thét, Lý Uyển chỉ có thể hít sâu một hơi.
“Có chuyện gì thì nói ra, đập phá đồ đạc có giải quyết được gì không?”
Lâm Niệm Niệm lau nước mắt, bước qua mảnh thủy tinh vỡ trên sàn thì được Lý Uyển đưa tay đỡ lấy, nhắc cô ta cẩn thận.
“Con muốn vai diễn mà Lâm Vãn Ý sắp nhận đó, cũng nhờ ba nói giúp rồi, ban đầu đạo diễn cũng định cân nhắc con, không biết sao lại đột ngột đổi ý.”
Lý Uyển nghe vậy mới dịu giọng lại.
“Tài nguyên con có trong tay bây giờ cũng không tệ, cần gì phải tranh chấp nhất thời với Lâm Vãn Ý? Con nhìn xa một chút, nó không có sự chống lưng từ nhà họ Lâm, không đi được xa đâu.”
“Nhưng mà vì chuyện này mà con bị mắng rất thảm, họ nói những lời thật sự rất khó nghe..."
Lâm Niệm Niệm đưa cái điện thoại đã vỡ của mình cho mẹ xem những bình luận trên đó.
Kết quả là Lý Uyển chỉ cười nhạt, không hề tức giận.
“Con còn trẻ, chưa có nhiều trải nghiệm. Hồi mẹ mới gả vào nhà họ Lâm, bị mắng còn thê thảm hơn thế này. Hơn nữa, trong giới giải trí bị chửi chưa chắc là chuyện xấu, còn có thể kiếm thêm chút lưu lượng..."
Nước mắt trên mặt Lâm Niệm Niệm còn chưa lau, nghe mẹ nói vậy thì không dám tin nhìn bà.
“Thôi được rồi, chuyện này để mẹ nói với ba con một tiếng. Kêu người dọn dẹp phòng sạch sẽ đi, đừng để ba con thấy con trong bộ dạng này.”
Lý Uyển vỗ vai con gái rồi quay lại phòng khách tiếp tục cắm hoa, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tối đó, khi Lâm Thiên Viễn từ công ty về, bà ta ân cần đón lấy áo vest, rót cho ông một tách trà.
“Ông à, nghe nói Vãn Ý nhận được vai Lạc Linh rồi, chuyện vui như vậy hay là mình gọi con bé về, cả nhà ăn một bữa cơm?”
Lâm Thiên Viễn đang mệt mỏi vì công việc, nghe xong cũng chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Lý Uyển thấy ông không có phản ứng gì, bắt đầu cân nhắc phải nói tiếp ra sao.
“Lạc Linh? Không phải vai diễn đó là tôi lấy cho Niệm Niệm à?”
Một lúc sau Lâm Thiên Viễn mới phản ứng lại.
Con mắt của cư dân mạng rất sáng, không cho rằng chuyện này chỉ là trùng hợp.
Người thật sự muốn cướp vai có khả năng rất lớn chính là Lâm Niệm Niệm, nên cô ta mới đăng ảnh thử vai sớm để tạo thanh thế.
Không ngờ hôm nay đoàn phim lại đặc biệt lên tiếng giải thích rõ ràng.
Nếu như tài khoản chính thức làm ngơ, sau này Lâm Niệm Niệm còn có thể lấy lý do khác để chống chế.
Giờ thì Lâm Niệm Niệm hoàn toàn không còn cách nào nữa.
[Không phải chứ, ai mới là người cướp tài nguyên vậy? Dựa vào ba mình có công ty mà bắt nạt người ta à?]
[Định dẫn dắt fan mạng công kích Lâm Vãn Ý sao... Đừng giả bộ nữa, mấy trò này tôi nhìn thấu hết rồi.]
[Nhìn ảnh định trang của cô đi, rồi nhìn ảnh định trang mà biên kịch đăng của Lâm Vãn Ý đi, gương mặt kia cô mà đóng thần tiên gì chứ, vào Tây Du Ký chắc khỏi cần hóa trang luôn.]
...
Lâm Niệm Niệm nhìn những bình luận đó trong phần comment của mình, tức đến nỗi ném luôn điện thoại xuống đất.
Cô ta hét toáng lên như phát điên.
Lý Uyển nghe thấy tiếng động trên lầu cũng dừng tay cắm hoa, đi lên lầu đẩy cửa phòng ngủ của Lâm Niệm Niệm ra.
“Con la hét cái gì? Có chuyện gì nghiêm trọng đến mức con phải kích động như thế?”
Lý Uyển cau mày nhìn căn phòng lộn xộn, không khỏi lớn tiếng mắng con gái.
Xuất thân của bà ta vốn không tốt, phải cố gắng hết mình mới có thể leo lên làm vợ của Lâm Thiên Viễn.
Sau khi vượt tầng lớp, Lý Uyển tìm đủ mọi cách để nâng cao giá trị bản thân, những gì các quý bà khác biết, bà ta đều muốn học.
Nhìn đứa con gái chẳng bằng một nửa sự khôn ngoan của mình, gặp chuyện chỉ biết gào thét, Lý Uyển chỉ có thể hít sâu một hơi.
“Có chuyện gì thì nói ra, đập phá đồ đạc có giải quyết được gì không?”
Lâm Niệm Niệm lau nước mắt, bước qua mảnh thủy tinh vỡ trên sàn thì được Lý Uyển đưa tay đỡ lấy, nhắc cô ta cẩn thận.
“Con muốn vai diễn mà Lâm Vãn Ý sắp nhận đó, cũng nhờ ba nói giúp rồi, ban đầu đạo diễn cũng định cân nhắc con, không biết sao lại đột ngột đổi ý.”
Lý Uyển nghe vậy mới dịu giọng lại.
“Tài nguyên con có trong tay bây giờ cũng không tệ, cần gì phải tranh chấp nhất thời với Lâm Vãn Ý? Con nhìn xa một chút, nó không có sự chống lưng từ nhà họ Lâm, không đi được xa đâu.”
Lâm Niệm Niệm đưa cái điện thoại đã vỡ của mình cho mẹ xem những bình luận trên đó.
Kết quả là Lý Uyển chỉ cười nhạt, không hề tức giận.
“Con còn trẻ, chưa có nhiều trải nghiệm. Hồi mẹ mới gả vào nhà họ Lâm, bị mắng còn thê thảm hơn thế này. Hơn nữa, trong giới giải trí bị chửi chưa chắc là chuyện xấu, còn có thể kiếm thêm chút lưu lượng..."
Nước mắt trên mặt Lâm Niệm Niệm còn chưa lau, nghe mẹ nói vậy thì không dám tin nhìn bà.
“Thôi được rồi, chuyện này để mẹ nói với ba con một tiếng. Kêu người dọn dẹp phòng sạch sẽ đi, đừng để ba con thấy con trong bộ dạng này.”
Lý Uyển vỗ vai con gái rồi quay lại phòng khách tiếp tục cắm hoa, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tối đó, khi Lâm Thiên Viễn từ công ty về, bà ta ân cần đón lấy áo vest, rót cho ông một tách trà.
“Ông à, nghe nói Vãn Ý nhận được vai Lạc Linh rồi, chuyện vui như vậy hay là mình gọi con bé về, cả nhà ăn một bữa cơm?”
Lâm Thiên Viễn đang mệt mỏi vì công việc, nghe xong cũng chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Lý Uyển thấy ông không có phản ứng gì, bắt đầu cân nhắc phải nói tiếp ra sao.
“Lạc Linh? Không phải vai diễn đó là tôi lấy cho Niệm Niệm à?”
Một lúc sau Lâm Thiên Viễn mới phản ứng lại.
15
0
3 tháng trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
