0 chữ
Chương 67
Chương 67
Chương 13: Trời mưa
Buổi tối, Lục Ngu lại cùng Trần Xuyên, Trương Hòe bàn chuyện về Trung Châu.
“Chân ta ít nhất phải hai tháng mới khỏi được.” Lục Ngu nói, “Không đợi lâu như vậy được rồi.”
“Ngày mai ta dự định về Trung Châu.”
Trần Xuyên nói, “Ngươi trước tiên thuê xe đến Bành Thành gần Trung Châu, rồi từ Bành Thành mua lương thực, nhờ người đi áp tiêu là tiết kiệm nhất.”
Trương Hòe nói, “Chỉ thuê xe thì không ổn thỏa. Nếu như lại gặp người của Độc Phong phái, vẫn còn nguy hiểm. Không bằng trước tiên đi đến huyện thành xem thử có người của Kim Nhãn Tiêu Cục hay không, có người bảo vệ thì sẽ an toàn hơn.”
“Hiền đệ cũng có thể đợi thêm mấy ngày.” Trương Hòe nói, “Qua vài ngày nữa, vết thương trên người ta lành hơn rồi, chúng ta có thể cùng hiền đệ đi Trung Châu.” Trương Hòe và Trần Xuyên hiện giờ không yên tâm Lục Ngu một mình về Trung Châu.
“Đợi Trần Xuyên học được cách hóa trang, chúng ta cùng đi, sẽ ổn thỏa hơn chút.”
“Không biết trong nhà cảnh tượng thế nào.” Lục Ngu nói, “Ta lo cho gia đình.”
Ai cũng không biết Trung Châu bây giờ trông như thế nào.
“Năm bảy ngày hẳn là có thể đợi được.” Trần Xuyên nói, “Bây giờ là mùa hè, dưới đất vẫn còn rau dại. Ngươi đừng quá lo lắng cho gia đình.”
Lục Ngu thở dài thật dài một hơi.
“Vậy thì năm ngày.” Trương Hòe nói, “Sau năm ngày, chúng ta sẽ cùng hiền đệ xuống núi.”
“Cũng tốt có bạn đồng hành.”
Lục Ngu nói, “Các huynh ở lại Vân Linh Sơn sẽ an toàn hơn. Hà tất phải cùng ta mạo hiểm.”
Trần Xuyên cười một tiếng, “Đừng nói lời như vậy. Cứ quyết định như vậy đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, trời u ám, trong không khí thoang thoảng một mùi ẩm ướt. Ngửi thấy mùi vị như vậy, bọn yêu quái liền biết hôm nay nhất định sẽ mưa, bèn không xuống núi.
Thời tiết vừa nóng vừa oi bức, Vân Thiện ngồi trên ghế không yên. Nó vẽ bùa một lát, vặn vẹo thân mình thò đầu nhìn sang bên cạnh Ô Nhật Thiện viết chữ.
Tiểu Tùng nhìn thấy nhưng không quản nó. Vân Thiện đã luyện rất lâu rồi, để nó chơi một lát.
“Đang viết cái gì thế?” Vân Thiện hỏi.
“Chép thơ.” Ô Nhật Thiện đáp lại nó.
Chiều hôm qua, Trương Hòe dẫn Ô Nhật Thiện đọc một bài thơ. Trương Hòe hôm nay bảo hắn luyện chữ thì liền bảo hắn chép bài thơ này.
“Ồ.” Vân Thiện ngồi lại, đặt bút xuống, quay đầu nhìn sang Tiểu Tùng, “Con ra ngoài chơi đây.”
Ô Nhật Thiện không động đậy, “Ta viết thêm một lát nữa.”
Vân Thiện liền không quản hắn nữa, tự mình chạy ra khỏi nhà, “Đà Đà.”
Đà Đà đang luyện ném kim gỗ, nghe thấy Vân Thiện gọi mình, không quay đầu lại nói, “Vân Thiện đừng lấy kim gỗ ra chơi.”
“Vâng.” Vân Thiện đáp ứng rất ngoan ngoãn, chạy tới liền nắm lấy một cây kim gỗ trong tay.
Đà Đà bất đắc dĩ gọi lớn, “Vân Thiện!”
Bàn tay nhỏ của Vân Thiện giấu ra sau lưng, ngẩng đầu lên vô tội nhìn về phía Đà Đà.
Đâu Minh lẳng lặng đi ra phía sau, rút lấy kim gỗ từ tay Vân Thiện.
“Á!” Vân Thiện quay đầu kêu lên một tiếng.
“Trẻ con không được chơi vật nhọn.” Đà Đà nói.
Vân Thiện thò tay lên bàn, bị Đà Đà lập tức giữ chặt lại.
“Đâu Minh, mau, cất kim gỗ đi.”
“Cho con một cái.” Vân Thiện gọi lớn.
Đâu Minh nhanh tay nhanh chân bỏ tất cả kim gỗ vào trong ống tre, đi vào trong bếp, đặt ống tre lêи đỉиɦ tủ.
Đà Đà buông tay Vân Thiện ra, Vân Thiện lập tức chạy đến bên cạnh Tây Giác, “Tây Tây.”
Tây Giác ngẩng đầu lên, “Trẻ con không được chơi đồ nhọn.”
Vân Thiện bĩu môi quay đầu lại gọi, “Hoa Hoa.”
Đà Đà nói, “Hoa Kỳ không có ở đây.”
Không có yêu quái nào giúp nó nữa rồi. Vân Thiện hừ một tiếng, chạy ra khỏi Vân Linh Quan.
Thiết Đản và Cương Đản đuổi theo ra ngoài.
Đà Đà ở phía sau gọi lớn, “Đừng ra ngoài, lát nữa trời mưa đấy.”
Vân Thiện xem như không nghe thấy, chạy đến vườn rau nhỏ tự mình hái một quả cà chua, sau khi gặm dở một nửa thì nhét cho Cương Đản.
Thiết Đản ngồi xổm bên cạnh, dùng móng vuốt đẩy đẩy Vân Thiện, ý là nó cũng muốn ăn. Vân Thiện lại hái thêm một quả cà chua cho Thiết Đản.
Chờ Thiết Đản và Cương Đản ăn xong cà chua, Vân Thiện dẫn bọn nó chạy về phía khu rừng nhỏ.
“Sóc nhỏ.”
“Chim sẻ nhỏ.”
Buổi tối, Lục Ngu lại cùng Trần Xuyên, Trương Hòe bàn chuyện về Trung Châu.
“Chân ta ít nhất phải hai tháng mới khỏi được.” Lục Ngu nói, “Không đợi lâu như vậy được rồi.”
“Ngày mai ta dự định về Trung Châu.”
Trần Xuyên nói, “Ngươi trước tiên thuê xe đến Bành Thành gần Trung Châu, rồi từ Bành Thành mua lương thực, nhờ người đi áp tiêu là tiết kiệm nhất.”
Trương Hòe nói, “Chỉ thuê xe thì không ổn thỏa. Nếu như lại gặp người của Độc Phong phái, vẫn còn nguy hiểm. Không bằng trước tiên đi đến huyện thành xem thử có người của Kim Nhãn Tiêu Cục hay không, có người bảo vệ thì sẽ an toàn hơn.”
“Hiền đệ cũng có thể đợi thêm mấy ngày.” Trương Hòe nói, “Qua vài ngày nữa, vết thương trên người ta lành hơn rồi, chúng ta có thể cùng hiền đệ đi Trung Châu.” Trương Hòe và Trần Xuyên hiện giờ không yên tâm Lục Ngu một mình về Trung Châu.
“Không biết trong nhà cảnh tượng thế nào.” Lục Ngu nói, “Ta lo cho gia đình.”
Ai cũng không biết Trung Châu bây giờ trông như thế nào.
“Năm bảy ngày hẳn là có thể đợi được.” Trần Xuyên nói, “Bây giờ là mùa hè, dưới đất vẫn còn rau dại. Ngươi đừng quá lo lắng cho gia đình.”
Lục Ngu thở dài thật dài một hơi.
“Vậy thì năm ngày.” Trương Hòe nói, “Sau năm ngày, chúng ta sẽ cùng hiền đệ xuống núi.”
“Cũng tốt có bạn đồng hành.”
Lục Ngu nói, “Các huynh ở lại Vân Linh Sơn sẽ an toàn hơn. Hà tất phải cùng ta mạo hiểm.”
Trần Xuyên cười một tiếng, “Đừng nói lời như vậy. Cứ quyết định như vậy đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, trời u ám, trong không khí thoang thoảng một mùi ẩm ướt. Ngửi thấy mùi vị như vậy, bọn yêu quái liền biết hôm nay nhất định sẽ mưa, bèn không xuống núi.
Tiểu Tùng nhìn thấy nhưng không quản nó. Vân Thiện đã luyện rất lâu rồi, để nó chơi một lát.
“Đang viết cái gì thế?” Vân Thiện hỏi.
“Chép thơ.” Ô Nhật Thiện đáp lại nó.
Chiều hôm qua, Trương Hòe dẫn Ô Nhật Thiện đọc một bài thơ. Trương Hòe hôm nay bảo hắn luyện chữ thì liền bảo hắn chép bài thơ này.
“Ồ.” Vân Thiện ngồi lại, đặt bút xuống, quay đầu nhìn sang Tiểu Tùng, “Con ra ngoài chơi đây.”
Ô Nhật Thiện không động đậy, “Ta viết thêm một lát nữa.”
Vân Thiện liền không quản hắn nữa, tự mình chạy ra khỏi nhà, “Đà Đà.”
Đà Đà đang luyện ném kim gỗ, nghe thấy Vân Thiện gọi mình, không quay đầu lại nói, “Vân Thiện đừng lấy kim gỗ ra chơi.”
Đà Đà bất đắc dĩ gọi lớn, “Vân Thiện!”
Bàn tay nhỏ của Vân Thiện giấu ra sau lưng, ngẩng đầu lên vô tội nhìn về phía Đà Đà.
Đâu Minh lẳng lặng đi ra phía sau, rút lấy kim gỗ từ tay Vân Thiện.
“Á!” Vân Thiện quay đầu kêu lên một tiếng.
“Trẻ con không được chơi vật nhọn.” Đà Đà nói.
Vân Thiện thò tay lên bàn, bị Đà Đà lập tức giữ chặt lại.
“Đâu Minh, mau, cất kim gỗ đi.”
“Cho con một cái.” Vân Thiện gọi lớn.
Đâu Minh nhanh tay nhanh chân bỏ tất cả kim gỗ vào trong ống tre, đi vào trong bếp, đặt ống tre lêи đỉиɦ tủ.
Đà Đà buông tay Vân Thiện ra, Vân Thiện lập tức chạy đến bên cạnh Tây Giác, “Tây Tây.”
Tây Giác ngẩng đầu lên, “Trẻ con không được chơi đồ nhọn.”
Vân Thiện bĩu môi quay đầu lại gọi, “Hoa Hoa.”
Đà Đà nói, “Hoa Kỳ không có ở đây.”
Không có yêu quái nào giúp nó nữa rồi. Vân Thiện hừ một tiếng, chạy ra khỏi Vân Linh Quan.
Thiết Đản và Cương Đản đuổi theo ra ngoài.
Đà Đà ở phía sau gọi lớn, “Đừng ra ngoài, lát nữa trời mưa đấy.”
Vân Thiện xem như không nghe thấy, chạy đến vườn rau nhỏ tự mình hái một quả cà chua, sau khi gặm dở một nửa thì nhét cho Cương Đản.
Thiết Đản ngồi xổm bên cạnh, dùng móng vuốt đẩy đẩy Vân Thiện, ý là nó cũng muốn ăn. Vân Thiện lại hái thêm một quả cà chua cho Thiết Đản.
Chờ Thiết Đản và Cương Đản ăn xong cà chua, Vân Thiện dẫn bọn nó chạy về phía khu rừng nhỏ.
“Sóc nhỏ.”
“Chim sẻ nhỏ.”
4
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
