0 chữ
Chương 78
Chương 78
Thời gian trôi đi từng chút một, gáy Châu Lâm cũng rịn ra những hạt mồ hôi lạnh li ti vì áp lực kéo dài, nhưng cô ta vẫn giữ miệng kín như bưng.
*
Ở phòng thẩm vấn số hai bên cạnh, Thu Uyển vẫn đang đối mặt với một người im lặng.
Chị ấy bắt đầu "tấn công" vào người đã củng cố niềm tin cho Tôn Hạo: "Người đứng ngoài cửa tên là luật sư Trương phải không?"
Tôn Hạo ngẩng đầu nhìn chị ấy: “ừm" một tiếng, vẻ mặt bất cần.
Giọng Thu Uyển nhẹ nhàng, pha chút mỉa mai: "Cậu nói ông ta giỏi à?"
"Tôi đúng là chưa từng tiếp xúc với ông ta, nhưng đến luật sư Tần Trọng Diệc, người đứng đầu giới luật sư Thục Giang, có kinh nghiệm bào chữa xếp hàng top trong nước, chẳng phải cũng trơ mắt nhìn “ông chủ” của mình bị tôi tống vào trại tạm giam sao?"
"Liên quan gì đến tôi?"
"Đúng là luật sư của bọn họ giỏi cãi lý, nhưng tiền đề là người được bào chữa không phạm tội, hoặc chứng cứ đã bị tiêu hủy."
Thu Uyển dừng lại hai giây, hỏi hắn: "Hắn là loại thứ hai phải không?"
Tôn Hạo cười khẩy một tiếng: "Cán bộ cảnh sát, có chứng cứ thì cứ nói thẳng đi, đừng hòng hù dọa tôi, cũng đừng làm mất thời gian của tôi."
Khâu Uyển cũng lấy ra lịch sử trò chuyện giữa anh ta và Chu Lâm, chọn lọc vài câu có thể đọc lên: "Tôn Hạo, tôi nghe nói anh thích con gái lớn tuổi hơn à?
Ngày 17 tháng 3 năm 2015, anh đã nói với một người phụ nữ có nickname trên mạng là “Phúc Nội Hữu Miêu” rằng: “Gái lớn hơn ba tuổi, vàng chất đầy nhà, sao tôi lại chê em chứ?”"
"Cô, cô tìm đâu ra mấy lời tục tĩu này?" Tôn Hạo hơi ngừng thở, hai tay cũng bắt đầu lúng túng không biết đặt đâu, phủ nhận.
"Cậu cho đây là lời tục tĩu à? Đây vẫn là những lời tôi có thể nói ra đấy." Khâu Uyển ném bản in lịch sử trò chuyện cho anh ta: “Cậu không nhớ tài khoản cá nhân của mình sao?"
"Với lại, Chu Lâm đã khai nhận, cậu là người tình của cô ta."
Đầu óc Tôn Hạo thoáng chốc trống rỗng: "Cô ta nói rồi à?"
"Thế còn không? Bằng chứng rành rành ra đó, ai mà chối cãi được?" Khâu Uyển dồn ép: “Tiếp tục đi, khai vì sao sát hại Dương Quang, và toàn bộ quá trình gây án."
Tôn Hạo đáp lại giống hệt Chu Lâm, như thể đã bàn bạc trước: "Chúng tôi không gϊếŧ hắn."
"Không có?" Mắt Khâu Uyển giật nảy, ném tấm ảnh từ camera giám sát đèn giao thông qua: “Đây là cái gì? Ngày 23 lẽ ra cậu phải ở thành phố Lãng, thế mà lại giả trang thành phụ nữ, che đậy giấu giếm vận chuyển thi thể đến sông Liễu Mân."
"Không phải tôi, các cô nhận nhầm người rồi!" Tôn Hạo gạt mạnh tấm ảnh ra, ảnh văng tung tóe khắp sàn: “Cảnh sát không tìm được bằng chứng thì bắt đầu bịa đặt, mau thả tôi ra!"
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tôn Hạo thay đổi, Khâu Uyển bắt đầu thử tái hiện lại động cơ của anh ta: "Cậu cho rằng Dương Quang luôn tiêu tiền của mẹ cậu, thậm chí còn dính líu đến nhiều lợi ích khác nên đã ra tay sát hại hắn phải không?"
"Nói bậy, hoàn toàn là các cô đoán mò." Tuyến phòng thủ tâm lý một khi bị chọc thủng thì khó lòng xây dựng lại, Tôn Hạo đảo mắt loạn xạ, thỉnh thoảng lại chớp mắt.
"Đoán mò à? Phải rồi, dù sao thì không chỉ có nguyên nhân này, cậu còn muốn Chu Lâm hoàn toàn thuộc về mình, không cam tâm mãi làm kẻ tình dưới đất." Khâu Uyển tách riêng những bức ảnh trong lịch sử trò chuyện của họ ra: “Ngày 30 tháng 4 năm 2015, cậu đã cầm ảnh chụp chung của Dương Quang và Chu Lâm chất vấn ý đồ của Chu Lâm."
*
Ở phòng thẩm vấn số hai bên cạnh, Thu Uyển vẫn đang đối mặt với một người im lặng.
Chị ấy bắt đầu "tấn công" vào người đã củng cố niềm tin cho Tôn Hạo: "Người đứng ngoài cửa tên là luật sư Trương phải không?"
Tôn Hạo ngẩng đầu nhìn chị ấy: “ừm" một tiếng, vẻ mặt bất cần.
Giọng Thu Uyển nhẹ nhàng, pha chút mỉa mai: "Cậu nói ông ta giỏi à?"
"Tôi đúng là chưa từng tiếp xúc với ông ta, nhưng đến luật sư Tần Trọng Diệc, người đứng đầu giới luật sư Thục Giang, có kinh nghiệm bào chữa xếp hàng top trong nước, chẳng phải cũng trơ mắt nhìn “ông chủ” của mình bị tôi tống vào trại tạm giam sao?"
"Liên quan gì đến tôi?"
Thu Uyển dừng lại hai giây, hỏi hắn: "Hắn là loại thứ hai phải không?"
Tôn Hạo cười khẩy một tiếng: "Cán bộ cảnh sát, có chứng cứ thì cứ nói thẳng đi, đừng hòng hù dọa tôi, cũng đừng làm mất thời gian của tôi."
Khâu Uyển cũng lấy ra lịch sử trò chuyện giữa anh ta và Chu Lâm, chọn lọc vài câu có thể đọc lên: "Tôn Hạo, tôi nghe nói anh thích con gái lớn tuổi hơn à?
Ngày 17 tháng 3 năm 2015, anh đã nói với một người phụ nữ có nickname trên mạng là “Phúc Nội Hữu Miêu” rằng: “Gái lớn hơn ba tuổi, vàng chất đầy nhà, sao tôi lại chê em chứ?”"
"Cô, cô tìm đâu ra mấy lời tục tĩu này?" Tôn Hạo hơi ngừng thở, hai tay cũng bắt đầu lúng túng không biết đặt đâu, phủ nhận.
"Với lại, Chu Lâm đã khai nhận, cậu là người tình của cô ta."
Đầu óc Tôn Hạo thoáng chốc trống rỗng: "Cô ta nói rồi à?"
"Thế còn không? Bằng chứng rành rành ra đó, ai mà chối cãi được?" Khâu Uyển dồn ép: “Tiếp tục đi, khai vì sao sát hại Dương Quang, và toàn bộ quá trình gây án."
Tôn Hạo đáp lại giống hệt Chu Lâm, như thể đã bàn bạc trước: "Chúng tôi không gϊếŧ hắn."
"Không có?" Mắt Khâu Uyển giật nảy, ném tấm ảnh từ camera giám sát đèn giao thông qua: “Đây là cái gì? Ngày 23 lẽ ra cậu phải ở thành phố Lãng, thế mà lại giả trang thành phụ nữ, che đậy giấu giếm vận chuyển thi thể đến sông Liễu Mân."
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tôn Hạo thay đổi, Khâu Uyển bắt đầu thử tái hiện lại động cơ của anh ta: "Cậu cho rằng Dương Quang luôn tiêu tiền của mẹ cậu, thậm chí còn dính líu đến nhiều lợi ích khác nên đã ra tay sát hại hắn phải không?"
"Nói bậy, hoàn toàn là các cô đoán mò." Tuyến phòng thủ tâm lý một khi bị chọc thủng thì khó lòng xây dựng lại, Tôn Hạo đảo mắt loạn xạ, thỉnh thoảng lại chớp mắt.
"Đoán mò à? Phải rồi, dù sao thì không chỉ có nguyên nhân này, cậu còn muốn Chu Lâm hoàn toàn thuộc về mình, không cam tâm mãi làm kẻ tình dưới đất." Khâu Uyển tách riêng những bức ảnh trong lịch sử trò chuyện của họ ra: “Ngày 30 tháng 4 năm 2015, cậu đã cầm ảnh chụp chung của Dương Quang và Chu Lâm chất vấn ý đồ của Chu Lâm."
5
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
