0 chữ
Chương 73
Chương 73
Đào Linh suy tư gật đầu.
"Chu Lâm không phải bán bảo hiểm sao?
Tra xem cô ta và Tôn Hạo có qua lại làm ăn gì không?" Trán Lý Hạc Vi rịn ra chút mồ hôi mỏng, bị vị cay của ớt ngâm sót lại làm cho phải liên tục uống canh.
Khâu Uyển đã lường trước: "Chị đã sắp xếp Tiểu Liêu đi tra rồi." Điện thoại đột nhiên rung lên, chị nhấp vào WeChat, lướt qua nội dung hội thoại, nụ cười thường thấy xuất hiện: "Em xem này."
"Nửa năm trước, Tôn Hạo về Bồ Thần thực tập, ngày 26 tháng 1, gần Tết Nguyên đán, cậu ta mua bảo hiểm tai nạn và bảo hiểm nhân thọ trọn đời, nhân viên ký hợp đồng với cậu ta trùng hợp lại là Chu Lâm."
Đào Linh giỏi suy nghĩ, ít khi phát biểu, nhưng mỗi lần nói đều trúng trọng tâm: "WeChat còn có thể khôi phục lịch sử trò chuyện không ạ?"
"Lịch sử đã bị xóa, Tiểu Liêu đang liên hệ với bộ phận kỹ thuật của WeChat để khôi phục."
"Cố tình xóa lịch sử à?
Đúng là “lạy ông tôi ở bụi này”." Lý Hạc Vi không ăn thịt xào kiểu Tứ Xuyên, chỉ gắp rau bên cạnh, sao món này cũng có ớt tiêu vậy?
Cô lập tức nhíu mày. May mà vẫn chịu được độ cay của ớt tiêu, cố gắng ăn hết món bắp cải xào cay.
Khâu Uyển đồng tình: "Đúng vậy, rất đáng nghi."
Lý Hạc Vi thấy Đào Linh gắp hai đũa thịt bò xào cay mà cơm thì hầu như chưa động, vội vàng ngăn lại: "Này, dừng lại, sao ăn cơm cũng phải nói chuyện công việc thế?"
Khâu Uyển ăn ngấu nghiến: "Không vấn đề, ăn không nói chuyện mà."
"À, nhưng tôi hỏi một câu, tối qua chị về nhà lúc mấy giờ?"
"Chắc khoảng 2 giờ sáng?"
Lý Hạc Vi hỏi cặn kẽ: "Sáng nay mấy giờ dậy?"
"Hình như 7 giờ."
"Thật đáng sợ." Làm việc trong hệ thống, cả ngày tranh nhau làm ngọn nến, đốt cháy bản thân để soi sáng cho người khác, Lý Hạc Vi bất đắc dĩ, khuyên chị nên nghỉ ngơi: "Chị thức khuya quá rồi, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu, lát nữa để người khác thẩm vấn Chu Lâm đi."
Nhưng Khâu Uyển không yên tâm, chị Vương của tổ trọng án giỏi thẩm vấn hình sự thì đang mang thai, một anh Từ khác nửa tháng trước phát hiện ung thư tuyến giáp, hôm qua mới phẫu thuật cắt bỏ cả hai thùy tuyến giáp, không thể bảo người ta quay lại lúc này được.
Còn lại mấy cậu nhóc miệng còn hôi sữa, kinh nghiệm làm việc lâu nhất cũng chỉ có 7 năm.
"Chị không sao, vẫn tỉnh táo chán."
Đào Linh cũng lo cho chị: "Khâu đội, thẩm vấn tốn sức lắm ạ, chị nghe lời chị ấy đi, về phòng trực nghỉ ngơi một lát nhé?"
Khâu Uyển thở dài: "Vừa nãy đối phó với Tôn Hạo, chị chỉ dùng hai phần sức thôi, hoàn toàn không mệt."
"Sao lại nói thế?" Với sự hiểu biết của Lý Hạc Vi về thái độ làm việc của chị, không thể nào là qua loa đại khái.
Khâu Uyển cười khổ: "Đó là yêu cầu đích thân Cục trưởng Ngụy đưa ra, nói Tập đoàn Dung Khoa là doanh nghiệp đầu tàu của Bồ Thần, có ảnh hưởng sâu rộng, bảo chị chú ý đến mức độ thẩm vấn."
"Cục trưởng Lưu thì sao?" Lý Hạc Vi từng nghe kể về những việc Cục trưởng Lưu làm, năm đó lãnh đạo đội điều tra hình sự phá tan vụ án xã hội đen, nhổ tận gốc thế lực đứng sau, lôi ra mấy "ô dù" bảo kê, hoàn toàn không sợ người khác đe dọa.
"Cục trưởng Lưu cũng phải nghe theo sắp xếp của Cục trưởng Ngụy, nhưng Cục trưởng Ngụy có sự cân nhắc của riêng mình.
Bình đun nước nóng, giấy ăn, dầu ăn mà chúng ta được phát vào các dịp lễ tết vẫn là do Dung Khoa quyên tặng đấy."
"Chu Lâm không phải bán bảo hiểm sao?
Tra xem cô ta và Tôn Hạo có qua lại làm ăn gì không?" Trán Lý Hạc Vi rịn ra chút mồ hôi mỏng, bị vị cay của ớt ngâm sót lại làm cho phải liên tục uống canh.
Khâu Uyển đã lường trước: "Chị đã sắp xếp Tiểu Liêu đi tra rồi." Điện thoại đột nhiên rung lên, chị nhấp vào WeChat, lướt qua nội dung hội thoại, nụ cười thường thấy xuất hiện: "Em xem này."
"Nửa năm trước, Tôn Hạo về Bồ Thần thực tập, ngày 26 tháng 1, gần Tết Nguyên đán, cậu ta mua bảo hiểm tai nạn và bảo hiểm nhân thọ trọn đời, nhân viên ký hợp đồng với cậu ta trùng hợp lại là Chu Lâm."
Đào Linh giỏi suy nghĩ, ít khi phát biểu, nhưng mỗi lần nói đều trúng trọng tâm: "WeChat còn có thể khôi phục lịch sử trò chuyện không ạ?"
"Lịch sử đã bị xóa, Tiểu Liêu đang liên hệ với bộ phận kỹ thuật của WeChat để khôi phục."
Đúng là “lạy ông tôi ở bụi này”." Lý Hạc Vi không ăn thịt xào kiểu Tứ Xuyên, chỉ gắp rau bên cạnh, sao món này cũng có ớt tiêu vậy?
Cô lập tức nhíu mày. May mà vẫn chịu được độ cay của ớt tiêu, cố gắng ăn hết món bắp cải xào cay.
Khâu Uyển đồng tình: "Đúng vậy, rất đáng nghi."
Lý Hạc Vi thấy Đào Linh gắp hai đũa thịt bò xào cay mà cơm thì hầu như chưa động, vội vàng ngăn lại: "Này, dừng lại, sao ăn cơm cũng phải nói chuyện công việc thế?"
Khâu Uyển ăn ngấu nghiến: "Không vấn đề, ăn không nói chuyện mà."
"À, nhưng tôi hỏi một câu, tối qua chị về nhà lúc mấy giờ?"
"Chắc khoảng 2 giờ sáng?"
Lý Hạc Vi hỏi cặn kẽ: "Sáng nay mấy giờ dậy?"
"Hình như 7 giờ."
"Thật đáng sợ." Làm việc trong hệ thống, cả ngày tranh nhau làm ngọn nến, đốt cháy bản thân để soi sáng cho người khác, Lý Hạc Vi bất đắc dĩ, khuyên chị nên nghỉ ngơi: "Chị thức khuya quá rồi, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu, lát nữa để người khác thẩm vấn Chu Lâm đi."
Còn lại mấy cậu nhóc miệng còn hôi sữa, kinh nghiệm làm việc lâu nhất cũng chỉ có 7 năm.
"Chị không sao, vẫn tỉnh táo chán."
Đào Linh cũng lo cho chị: "Khâu đội, thẩm vấn tốn sức lắm ạ, chị nghe lời chị ấy đi, về phòng trực nghỉ ngơi một lát nhé?"
Khâu Uyển thở dài: "Vừa nãy đối phó với Tôn Hạo, chị chỉ dùng hai phần sức thôi, hoàn toàn không mệt."
"Sao lại nói thế?" Với sự hiểu biết của Lý Hạc Vi về thái độ làm việc của chị, không thể nào là qua loa đại khái.
Khâu Uyển cười khổ: "Đó là yêu cầu đích thân Cục trưởng Ngụy đưa ra, nói Tập đoàn Dung Khoa là doanh nghiệp đầu tàu của Bồ Thần, có ảnh hưởng sâu rộng, bảo chị chú ý đến mức độ thẩm vấn."
"Cục trưởng Lưu cũng phải nghe theo sắp xếp của Cục trưởng Ngụy, nhưng Cục trưởng Ngụy có sự cân nhắc của riêng mình.
Bình đun nước nóng, giấy ăn, dầu ăn mà chúng ta được phát vào các dịp lễ tết vẫn là do Dung Khoa quyên tặng đấy."
2
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
