0 chữ
Chương 72
Chương 72
Ít nhất thì đã biết Tôn Hạo vẫn còn ở Bồ Thần vào ngày 23, Khâu Uyển cảm ơn sự hợp tác của bảo vệ.
Bảo vệ tự tin nói: "Thưa cảnh sát, không phải tôi khoe, an ninh khu dân cư của chúng tôi xếp thứ năm toàn thành phố, làm sao có chuyện gϊếŧ người phi tang, lại còn không bị camera ghi lại được chứ?"
Khâu Uyển nói ẩn ý: "Camera ở hai vị trí quan trọng bị hỏng, đến ngày thứ hai các anh mới phát hiện ra."
"Đó chắc chắn là sự cố ngoài ý muốn."
"Anh nhìn lại cô ấy xem." Khâu Uyển lấy ảnh của Chu Lâm ra, đưa tay che đi nửa dưới khuôn mặt cô ấy.
Bảo vệ nhìn ngắm khuôn mặt Chu Lâm, ngữ khí không hề mơ hồ: "Hình như là cô ấy, càng nhìn càng giống!"
Máy điều hòa trong phòng đang chạy, tất cả đều im lặng.
Lý Hạc Vi đột nhiên cảm thấy một sự ngạc nhiên khó tin, không nghi ngờ gì nữa, Tôn Hạo có nghi vấn rất lớn.
Còn Chu Lâm thì sao? Lẽ nào cô ta quen Tôn Hạo? Hay là trí nhớ của người bảo vệ bị lẫn lộn?
Cô nhắc nhở: "Anh nhìn kỹ lại xem, không được lơ là đâu đấy."
Người bảo vệ ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ đeo khẩu trang, trong đầu chiếu lại cảnh tượng lúc đó, khẳng định chắc nịch: "Không thể sai được, rất giống."
Hoàng hôn buông xuống, đến giờ ăn tối, hành lang bên ngoài phòng nói chuyện vắng tanh, bức tường xanh trắng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Hai người tiễn người bảo vệ rời đi, nhìn nhau, Khâu Uyển lên tiếng trước: "Chu Lâm quen Tôn Hạo à?"
"Nghe thật khó tin đúng không?
Hơn nữa lại còn đi tìm Tôn Hạo đúng vào giai đoạn quan trọng." Việc Chu Lâm giấu giếm tung tích xuất hiện ở Vạn Phong Thành, về cơ bản có thể loại bỏ khả năng trùng hợp.
"Đúng vậy, khả năng họ thông đồng tăng lên." Khâu Uyển triệu tập Chu Lâm, yêu cầu đối phương phải có mặt tại đồn cảnh sát trong vòng 1 tiếng.
Chị đi về phía thang máy, Lý Hạc Vi bên cạnh vội hỏi: "Chị đi đâu thế?"
Khâu Uyển khựng lại: "Về văn phòng."
"Chưa ăn cơm đúng không?" Lý Hạc Vi trả lời tin nhắn WeChat của Đào Linh, nhờ cô ấy lấy thêm một suất cơm.
Đào Linh: [Được ạ(^-^)]
Khâu Uyển lắc đầu cười nhạt: "Làm gì có thời gian chứ? Bận từ sáng đến tối rồi."
"Đi thôi, đi canteen lấp đầy bụng trước đã." Tin nhắn Đào Linh gửi tới kèm theo biểu tượng cảm xúc, Lý Hạc Vi tâm trạng thoải mái, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thấy Khâu Uyển vẫn sững sờ tại chỗ, cô quay đầu giục: "Đại đội trưởng Khâu à?"
Bụng Khâu Uyển đúng lúc réo lên đòi ăn, khóe môi chị nhếch lên, nhấc chân nhanh chóng đi theo Lý Hạc Vi.
Thành phố Bồ Thần dựa lưng vào sông Thục, dù bản thân chỉ là một thành phố nhỏ mới thoát nghèo được 15 năm, nhưng cơ sở vật chất của công an phân cục và đồ ăn canteen lại tốt hơn các cấp địa thị khác.
Vì vậy mọi người cũng thường trêu chọc rằng đây không hổ là "đích công chúa" của sông Thục.
Họ bước vào canteen, tìm được chỗ ngồi dưới sự gọi của Đào Linh.
Khay cơm của Khâu Uyển có hai món mặn, hai món rau, thêm một bát canh rau, tuy nhiên Lý Hạc Vi không ăn cay nên lựa chọn không nhiều, chỉ có thịt xào kiểu Tứ Xuyên và hai món rau.
Cô cẩn thận nhặt hết ớt ngâm và gừng non ra, rồi nghe Đào Linh chủ động hỏi: "Khâu đội, vụ án bây giờ giải quyết sao ạ?"
Khâu Uyển ăn vội hai miếng cơm, nuốt xuống: "Giải quyết theo quy trình bình thường thôi, trước hết là thẩm vấn Chu Lâm.
Nếu đối phương giải thích không rõ ràng, thuận thế khai ra thì mọi chuyện sẽ ổn, còn nếu nhất quyết phủ nhận, vẫn phải tìm thêm chứng cứ khác."
Bảo vệ tự tin nói: "Thưa cảnh sát, không phải tôi khoe, an ninh khu dân cư của chúng tôi xếp thứ năm toàn thành phố, làm sao có chuyện gϊếŧ người phi tang, lại còn không bị camera ghi lại được chứ?"
Khâu Uyển nói ẩn ý: "Camera ở hai vị trí quan trọng bị hỏng, đến ngày thứ hai các anh mới phát hiện ra."
"Đó chắc chắn là sự cố ngoài ý muốn."
"Anh nhìn lại cô ấy xem." Khâu Uyển lấy ảnh của Chu Lâm ra, đưa tay che đi nửa dưới khuôn mặt cô ấy.
Bảo vệ nhìn ngắm khuôn mặt Chu Lâm, ngữ khí không hề mơ hồ: "Hình như là cô ấy, càng nhìn càng giống!"
Máy điều hòa trong phòng đang chạy, tất cả đều im lặng.
Lý Hạc Vi đột nhiên cảm thấy một sự ngạc nhiên khó tin, không nghi ngờ gì nữa, Tôn Hạo có nghi vấn rất lớn.
Cô nhắc nhở: "Anh nhìn kỹ lại xem, không được lơ là đâu đấy."
Người bảo vệ ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ đeo khẩu trang, trong đầu chiếu lại cảnh tượng lúc đó, khẳng định chắc nịch: "Không thể sai được, rất giống."
Hoàng hôn buông xuống, đến giờ ăn tối, hành lang bên ngoài phòng nói chuyện vắng tanh, bức tường xanh trắng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Hai người tiễn người bảo vệ rời đi, nhìn nhau, Khâu Uyển lên tiếng trước: "Chu Lâm quen Tôn Hạo à?"
"Nghe thật khó tin đúng không?
Hơn nữa lại còn đi tìm Tôn Hạo đúng vào giai đoạn quan trọng." Việc Chu Lâm giấu giếm tung tích xuất hiện ở Vạn Phong Thành, về cơ bản có thể loại bỏ khả năng trùng hợp.
"Đúng vậy, khả năng họ thông đồng tăng lên." Khâu Uyển triệu tập Chu Lâm, yêu cầu đối phương phải có mặt tại đồn cảnh sát trong vòng 1 tiếng.
Khâu Uyển khựng lại: "Về văn phòng."
"Chưa ăn cơm đúng không?" Lý Hạc Vi trả lời tin nhắn WeChat của Đào Linh, nhờ cô ấy lấy thêm một suất cơm.
Đào Linh: [Được ạ(^-^)]
Khâu Uyển lắc đầu cười nhạt: "Làm gì có thời gian chứ? Bận từ sáng đến tối rồi."
"Đi thôi, đi canteen lấp đầy bụng trước đã." Tin nhắn Đào Linh gửi tới kèm theo biểu tượng cảm xúc, Lý Hạc Vi tâm trạng thoải mái, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thấy Khâu Uyển vẫn sững sờ tại chỗ, cô quay đầu giục: "Đại đội trưởng Khâu à?"
Bụng Khâu Uyển đúng lúc réo lên đòi ăn, khóe môi chị nhếch lên, nhấc chân nhanh chóng đi theo Lý Hạc Vi.
Thành phố Bồ Thần dựa lưng vào sông Thục, dù bản thân chỉ là một thành phố nhỏ mới thoát nghèo được 15 năm, nhưng cơ sở vật chất của công an phân cục và đồ ăn canteen lại tốt hơn các cấp địa thị khác.
Họ bước vào canteen, tìm được chỗ ngồi dưới sự gọi của Đào Linh.
Khay cơm của Khâu Uyển có hai món mặn, hai món rau, thêm một bát canh rau, tuy nhiên Lý Hạc Vi không ăn cay nên lựa chọn không nhiều, chỉ có thịt xào kiểu Tứ Xuyên và hai món rau.
Cô cẩn thận nhặt hết ớt ngâm và gừng non ra, rồi nghe Đào Linh chủ động hỏi: "Khâu đội, vụ án bây giờ giải quyết sao ạ?"
Khâu Uyển ăn vội hai miếng cơm, nuốt xuống: "Giải quyết theo quy trình bình thường thôi, trước hết là thẩm vấn Chu Lâm.
Nếu đối phương giải thích không rõ ràng, thuận thế khai ra thì mọi chuyện sẽ ổn, còn nếu nhất quyết phủ nhận, vẫn phải tìm thêm chứng cứ khác."
2
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
