TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Cô khóc thì thôi đi, vậy mà còn muốn ông chủ lau nước mắt cho mình?

Không phải cô bị chập mạch rồi đấy chứ???

Minh Thanh khẽ cong môi, khi họ còn bên nhau, cô cũng hay khóc như vậy, lần nào cũng là anh lau nước mắt cho cô.

Cô còn thích ôm lấy anh, cố tình dụi nước mắt lên quần áo anh để trêu tức.

Giờ những phản ứng vô thức của cô đều là do ký ức cơ thể vẫn còn lưu giữ, lập tức hành động theo bản năng.

Bốn năm qua, ngoài nhớ cô ra, anh đã dành toàn bộ thời gian nghiên cứu loại thuốc này.

Cô chưa thể nhớ lại, nếu không, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận những việc anh đã làm.

Nhưng không sao, bọn họ có thể yêu lại từ đầu, chỉ cần cô yêu anh một lần nữa là được.

Ôn Nhuyễn Nhuyễn lập tức mở mắt ra, đôi mắt hạnh long lanh ngấn lệ, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài xuống hai má, trông vừa điềm đạm vừa đáng yêu.

Minh Thanh khẽ thở dài, đưa khăn lên lau nước mắt cho cô.

Ôn Nhuyễn Nhuyễn đỏ cả vành tai, ngượng ngùng cụp mi, không dám nhìn thẳng vào người đối diện.

“Tôi, tôi tự làm được.”

Cô nhỏ giọng nói rồi định lấy khăn, nhưng Minh Thanh lại né đi.

“Cô Ôn, thật xin lỗi.”

“Tôi không ngờ cô lại thích tôi đến mức này.”

“Tôi rất cảm kích, nhưng tôi không thích cô dùng cách này để gây sự chú ý.”

Minh Thanh nói xong, giọng điệu vẫn lạnh nhạt nhưng ít nhất cũng bớt xa cách, thêm vài phần ôn hòa cùng bất đắc dĩ.

Mặt của Ôn Nhuyễn Nhuyễn lúc đỏ lúc trắng, cô mở miệng.

“Không phải đâu.”

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.”

“Tôi thích anh.” (Tôi không thích anh)

Ôn Nhuyễn Nhuyễn nói xong lập tức choáng váng!

Đôi mắt hạnh mở to như không dám tin, cả người đều ngây ngẩn tại chỗ.

Cô vốn định nói là không thích, vậy mà không hiểu sao lại thành thích.

Minh Thanh cau mày, trong mắt thoáng hiện vẻ mất tự nhiên.

“Cô Ôn, tôi biết cô thích tôi rồi.”

“Không cần phải nhấn mạnh nữa.”

Minh Thanh biết đó là giả, nhưng trong lòng lại tràn đầy hân hoan, sau này cứ nói thế đi.

Những câu kiểu “chia tay đi”, đời này cô cũng đừng hòng thốt ra nữa.

“Không phải, tôi vừa lỡ miệng thôi.”

“Tổng giám đốc Minh, tôi có ý với anh.” (Tôi không có ý gì với anh)

“Tôi thực sự thích anh.” (Tôi thực sự không thích anh)

Ôn Nhuyễn Nhuyễn nói xong suýt nữa muốn điên luôn tại chỗ, cô đang nói cái gì thế này?

Minh Thanh bình tĩnh nhìn cô, tỏ vẻ bất đắc dĩ và khó xử.

“Cô Ôn, tôi thừa nhận chiêu này của cô rất mới lạ độc đáo.”

“Tôi quả thực cũng bị thu hút rồi.”

“Nhưng tôi sẽ không vì thế mà giao dự án thiết kế trang viên cho cô đâu.”

“Càng không vì thế mà miễn trừ khoản bồi thường này.”

Minh Thanh cụp đôi mắt sâu thẳm xuống, ánh nhìn lướt nhẹ qua người cô.

Ôn Nhuyễn Nhuyễn nghe được hàm ý trong lời anh, đừng hòng vì tiền mà tiếp cận anh.

Cô chỉ thấy như bị trúng tà vậy, cô nghe anh bảo bị cô hấp dẫn mà trong lòng lại vui mừng vô cùng.

Những tủi thân, uất ức ban nãy đều bị niềm vui này lấn át sạch sẽ, bất giác muốn mỉm cười.

8

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.