0 chữ
Chương 28
Chương 28
Phòng tiếp khách rất rộng, một chiếc đèn chùm pha lê cỡ lớn treo giữa trần, chỉ nhìn thôi cũng biết giá trị không hề nhỏ.
Cô nhớ có lần đọc được trên mạng, loại đèn chùm pha lê này mỗi chiếc ít nhất cũng phải một đến hai triệu tệ.
Cô ngồi co rúm trên sofa, lòng bàn tay siết chặt.
“Cô Ôn, đây là đơn bồi thường, bên cô định thanh toán thế nào?”
Thiên Tửu giữ thái độ máy móc, đẩy hóa đơn đến trước mặt Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn cầm lấy hóa đơn rồi thở dài một hơi.
“Cho tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Cô không phải kiểu người trốn tránh, định bụng gọi cho Miên Miên vay tạm ít tiền, đến khi bán nhà với xe đi chắc cũng trả được một nửa.
Thiên Tửu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Rè rè rè… Rè rè…
Ôn Nhuyễn Nhuyễn sốt ruột gọi mãi mà không ai nghe máy, cô lại đổi sang số khác của Cận Miên Miên, vẫn không ai bắt máy.
Trong đầu cô chợt nhớ tới bạn trai của Cận Miên Miên, cậu cả nhà họ Mặc, Mặc Nguyên Diệm.
Cô nhớ lần trước Miên Miên từng cho cô số của anh ấy.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nhìn số điện thoại ấy rồi bấm gọi, nhưng vẫn chẳng có ai bắt máy.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu cuống lên, trong số những người cô quen biết, có thể rút ra hai triệu tệ một cách nhẹ nhàng cũng chỉ có vài người kia.
Những người khác thì không thân, còn bố mẹ cô đều là giáo viên, cũng chẳng có nhiều tiền đến vậy, mà cô lại càng không muốn để họ phải lo lắng.
“Xin lỗi, chắc bạn tôi còn chưa tỉnh ngủ.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn lúng túng đỏ mặt, cô thực sự không biết phải làm gì đây?
Cộp cộp cộp…
Minh Thanh đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy Ôn Nhuyễn Nhuyễn thì bước chân khựng lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn cũng nhìn thấy anh, tim không hiểu sao đập thình thịch loạn nhịp.
Cô không hiểu mình bị sao thế này?
Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập dữ dội như trống trận.
Cô vội quay đầu đi chỗ khác, nhưng nhịp tim vẫn chẳng chịu bình tĩnh lại.
“Giải quyết xong chưa?”
Giọng của Minh Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn chút xa cách.
“Thưa ngài, cô Ôn tạm thời không có đủ tiền!”
Lời của Thiên Tửu khiến Ôn Nhuyễn Nhuyễn xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt.
Được rồi, cô đúng là nghèo thật.
Minh Thanh nhìn cô cúi gằm mặt, tai còn đỏ ửng, không khỏi dâng lên ý nghĩ…
Anh khẽ cắn đầu lưỡi, yết hầu chuyển động, đôi mắt xanh băng lạnh lóe lên chút điên cuồng.
Từng tiếng bước chân giày da nện trên bậc thang, đi xuống dưới.
Cô nhớ có lần đọc được trên mạng, loại đèn chùm pha lê này mỗi chiếc ít nhất cũng phải một đến hai triệu tệ.
Cô ngồi co rúm trên sofa, lòng bàn tay siết chặt.
“Cô Ôn, đây là đơn bồi thường, bên cô định thanh toán thế nào?”
Thiên Tửu giữ thái độ máy móc, đẩy hóa đơn đến trước mặt Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn cầm lấy hóa đơn rồi thở dài một hơi.
“Cho tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Cô không phải kiểu người trốn tránh, định bụng gọi cho Miên Miên vay tạm ít tiền, đến khi bán nhà với xe đi chắc cũng trả được một nửa.
Thiên Tửu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Rè rè rè… Rè rè…
Ôn Nhuyễn Nhuyễn sốt ruột gọi mãi mà không ai nghe máy, cô lại đổi sang số khác của Cận Miên Miên, vẫn không ai bắt máy.
Cô nhớ lần trước Miên Miên từng cho cô số của anh ấy.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nhìn số điện thoại ấy rồi bấm gọi, nhưng vẫn chẳng có ai bắt máy.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu cuống lên, trong số những người cô quen biết, có thể rút ra hai triệu tệ một cách nhẹ nhàng cũng chỉ có vài người kia.
Những người khác thì không thân, còn bố mẹ cô đều là giáo viên, cũng chẳng có nhiều tiền đến vậy, mà cô lại càng không muốn để họ phải lo lắng.
“Xin lỗi, chắc bạn tôi còn chưa tỉnh ngủ.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn lúng túng đỏ mặt, cô thực sự không biết phải làm gì đây?
Cộp cộp cộp…
Minh Thanh đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy Ôn Nhuyễn Nhuyễn thì bước chân khựng lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.
Cô không hiểu mình bị sao thế này?
Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập dữ dội như trống trận.
Cô vội quay đầu đi chỗ khác, nhưng nhịp tim vẫn chẳng chịu bình tĩnh lại.
“Giải quyết xong chưa?”
Giọng của Minh Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn chút xa cách.
“Thưa ngài, cô Ôn tạm thời không có đủ tiền!”
Lời của Thiên Tửu khiến Ôn Nhuyễn Nhuyễn xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt.
Được rồi, cô đúng là nghèo thật.
Minh Thanh nhìn cô cúi gằm mặt, tai còn đỏ ửng, không khỏi dâng lên ý nghĩ…
Anh khẽ cắn đầu lưỡi, yết hầu chuyển động, đôi mắt xanh băng lạnh lóe lên chút điên cuồng.
Từng tiếng bước chân giày da nện trên bậc thang, đi xuống dưới.
6
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
