0 chữ
Chương 15
Chương 15
Sau đó, anh ta tiếp tục đặt một ly bên cạnh tay anh ấy, hai người còn lại cũng đặt bên cạnh tay họ, rồi mới bưng ly khác đến trước mặt Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
“Thưa cô, đây là rượu của cô.”
Người phục vụ cung kính đặt ly rượu trước mặt Ôn Nhuyễn Nhuyễn, Ôn Nhuyễn Nhuyễn thắc mắc, cô đâu có gọi rượu riêng?
“Cô Ôn, nếm thử xem.”
Mặc Nguyên Dục khẽ nhướng cằm ra hiệu cho Ôn Nhuyễn Nhuyễn nếm thử.
“Cảm ơn.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ nhiều, cô đã uống rượu với anh em nhà họ Mặc vài lần, cũng không có chuyện gì xảy ra nên cô khá yên tâm về họ.
Với cả rượu ở D-bar nổi tiếng về độ an toàn, không cho phép xảy ra chuyện bỏ thuốc như trong tiểu thuyết.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nhấp một ngụm, ngọt lịm, không có vị rượu nồng, là hương vị cô thích nên cô lại uống thêm hai ngụm.
“Bảo bối, rượu của em ở đây.”
Mặc Nguyên Diệm cười đưa ly rượu trong tay mình cho Cận Miên Miên, cô ấy vui vẻ đón lấy rồi cũng uống một ngụm.
“Ừm, ngọt ngọt, không có chút mùi rượu nào.”
“A Diệm, em thích lắm, cho em thêm một ly nữa.”
Cận Miên Miên uống cạn ly rồi cười nhìn người phục vụ.
“Xin lỗi cô, đây đều là rượu đặt trước, nguyên liệu rất quý hiếm nên cần thời gian.”
Người phục vụ cúi đầu xin lỗi.
“Thôi được rồi!” Cận Miên Miên tiếc nuối.
“Chị dâu thích thì cứ đặt, vài ngày nữa bảo họ giao đến biệt thự là được.”
Mặc Nguyên Dục không thích bảo bối không vui nên vội vàng nhìn người phục vụ.
“Được thôi, cảm ơn em A Dục.”
Cận Miên Miên thấy người em chồng này thật tốt, mỗi lần có gì ngon, có gì vui thì đều nghĩ đến cô đầu tiên.
Mặc Nguyên Diệm ôm người, nhẹ nhàng vuốt tóc bạn gái, trong mắt ẩn chứa nụ cười thấp thoáng.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đến điều gì đó rồi nâng ly rượu lên.
“Cậu hai Mặc, cảm ơn anh.”
“Dù tôi không biết mình có thể lấy được hợp đồng này không nhưng tôi vẫn rất cảm ơn anh đã giới thiệu nó cho tôi.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn chân thành nâng ly cảm ơn Mặc Nguyên Dục.
Đôi mắt cụp xuống của Mặc Nguyên Dục lóe lên một tia sáng tối tăm, tay anh ta khựng lại.
“Không cần khách sáo.”
“Cô là bạn tốt của chị dâu, đương nhiên tôi phải giới thiệu cho cô rồi.”
“Đừng tự ti, nhất định có thể xơi được mà.”
Mặc Nguyên Dục cười với vẻ khó hiểu, nhưng trong ánh sáng lờ mờ, Ôn Nhuyễn Nhuyễn không nhìn thấy, cũng không hiểu ý nghĩa sâu xa phía sau.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ nhiều, cô uống cạn ly rượu, gật đầu với mấy người rồi mới trở về chỗ ngồi.
“Thưa cô, đây là rượu của cô.”
Người phục vụ cung kính đặt ly rượu trước mặt Ôn Nhuyễn Nhuyễn, Ôn Nhuyễn Nhuyễn thắc mắc, cô đâu có gọi rượu riêng?
“Cô Ôn, nếm thử xem.”
Mặc Nguyên Dục khẽ nhướng cằm ra hiệu cho Ôn Nhuyễn Nhuyễn nếm thử.
“Cảm ơn.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ nhiều, cô đã uống rượu với anh em nhà họ Mặc vài lần, cũng không có chuyện gì xảy ra nên cô khá yên tâm về họ.
Với cả rượu ở D-bar nổi tiếng về độ an toàn, không cho phép xảy ra chuyện bỏ thuốc như trong tiểu thuyết.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nhấp một ngụm, ngọt lịm, không có vị rượu nồng, là hương vị cô thích nên cô lại uống thêm hai ngụm.
Mặc Nguyên Diệm cười đưa ly rượu trong tay mình cho Cận Miên Miên, cô ấy vui vẻ đón lấy rồi cũng uống một ngụm.
“Ừm, ngọt ngọt, không có chút mùi rượu nào.”
“A Diệm, em thích lắm, cho em thêm một ly nữa.”
Cận Miên Miên uống cạn ly rồi cười nhìn người phục vụ.
“Xin lỗi cô, đây đều là rượu đặt trước, nguyên liệu rất quý hiếm nên cần thời gian.”
Người phục vụ cúi đầu xin lỗi.
“Thôi được rồi!” Cận Miên Miên tiếc nuối.
“Chị dâu thích thì cứ đặt, vài ngày nữa bảo họ giao đến biệt thự là được.”
Mặc Nguyên Dục không thích bảo bối không vui nên vội vàng nhìn người phục vụ.
“Được thôi, cảm ơn em A Dục.”
Cận Miên Miên thấy người em chồng này thật tốt, mỗi lần có gì ngon, có gì vui thì đều nghĩ đến cô đầu tiên.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đến điều gì đó rồi nâng ly rượu lên.
“Cậu hai Mặc, cảm ơn anh.”
“Dù tôi không biết mình có thể lấy được hợp đồng này không nhưng tôi vẫn rất cảm ơn anh đã giới thiệu nó cho tôi.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn chân thành nâng ly cảm ơn Mặc Nguyên Dục.
Đôi mắt cụp xuống của Mặc Nguyên Dục lóe lên một tia sáng tối tăm, tay anh ta khựng lại.
“Không cần khách sáo.”
“Cô là bạn tốt của chị dâu, đương nhiên tôi phải giới thiệu cho cô rồi.”
“Đừng tự ti, nhất định có thể xơi được mà.”
Mặc Nguyên Dục cười với vẻ khó hiểu, nhưng trong ánh sáng lờ mờ, Ôn Nhuyễn Nhuyễn không nhìn thấy, cũng không hiểu ý nghĩa sâu xa phía sau.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ nhiều, cô uống cạn ly rượu, gật đầu với mấy người rồi mới trở về chỗ ngồi.
8
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
