TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Cô gái mặc đồ đỏ nghe thấy tiếng động thì muốn quay đầu, nhưng lại bị một bàn tay lớn giữ chặt đầu tiếp tục hành động.

Ôn Nhuyễn Nhuyễn không ngạc nhiên mà chỉ tìm một chỗ ngồi xuống.

Cảnh tượng này cô đã thấy quá nhiều lần, trước đây còn thấy ngại nhưng xem nhiều rồi thì bình tĩnh hơn nhiều.

Năm phút sau.

“Nhuyễn Nhuyễn.”

Cô gái đỏ mặt dùng khăn tay lau miệng, cô ấy muốn đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt, còn lấy áo choàng cho cô khoác lên để che đi cảnh tượng phía sau.

Cận Miên Miên dỗi hờn liếc nhìn người đàn ông một cái, người đàn ông không nói gì, anh ấy cưng chiều xoa đầu cô ấy, yêu chiều hôn trán rồi mới buông cô ấy ra.

Ôn Nhuyễn Nhuyễn nâng ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, giả vờ không thấy hai người tương tác.

Cận Miên Miên là bạn thân từ nhỏ của cô, hai người lớn lên cùng nhau, đi học cũng cùng một trường.

Chỉ là bạn thân cô có vẻ ngoài rạng rỡ tinh tế, khi đi học đã là hoa khôi của trường.

Tuy bạn thân cô tên là Miên Miên, nhưng lại dũng cảm nhiệt tình, tính cách hoạt bát, là người có chủ kiến.

Ôn Nhuyễn Nhuyễn cũng cười ôm lấy cô ấy, hai người ôm nhau khẽ lắc đầu như hai chú thiên nga nhỏ tựa vào nhau.

Mỗi lần Ôn Nhuyễn Nhuyễn ôm Cận Miên Miên như vậy, cô đều cảm nhận được ba ánh mắt sắc bén từ phía đối diện.

Cô hiểu cậu cả nhà họ Mặc nhìn mình như vậy, nhưng không hiểu tại sao hai người em trai của anh ấy cũng nhìn mình như thế?

“Tớ nhớ cậu lắm Nhuyễn Nhuyễn, một tháng rồi chúng ta không gặp nhau.”

“Tớ nói cho cậu nghe, lần này tớ đóng phim...”

Cận Miên Miên kéo Ôn Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu kể chuyện không ngớt, vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Ôn Nhuyễn Nhuyễn thỉnh thoảng phụ họa vài câu.

Mặc Nguyên Dục và các anh em nhà mình nhìn nhau, chỉ cần người phụ nữ này đến thì bảo bối sẽ cứ dính lấy cô ta, nói chuyện mãi không hết với cô ta, thật phiền chết đi được.

Mặc Nguyên Diệm không nói gì, đẩy kính rồi vỗ vai em trai mình, bảo các em đừng hoảng.

Vì Minh Thanh đã trở về nên Ôn Nhuyễn Nhuyễn sẽ không thể tiếp xúc với bảo bối lâu nữa.

“Thưa ngài, đây là rượu các vị đã gửi lần trước.”

Một nhân viên phục vụ đẩy xe rượu vào, anh ta nhìn thoáng qua ba anh em nhà họ Mặc, rồi lại bình tĩnh lướt mắt nhìn Ôn Nhuyễn Nhuyễn.

“Đây là của chủ nhân.”

Người phục vụ cố ý nhấn mạnh mấy chữ chủ nhân, nhưng lại đặt ở bên cạnh tay Mặc Nguyên Diệm, chỉ vào chỗ trống bên cạnh anh ấy.

7

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.