0 chữ
Chương 15
Chương 15: Khúc Dạo Phục Sinh 15
“Chào buổi chiều nha.”
Khi Tề Lạc Nhân mệt mỏi rã rời lê từng bước chân nặng nề ra khỏi tầng hầm, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ảo Thuật Sư đang ngồi bên bàn tròn chơi bài cùng Trần Bách Thất và Thiến Thiến. Một chồng chip bạc đã được xếp thành đống cao trước mặt anh ta, còn Thiến Thiến thì trông có vẻ vận đen đang đeo bám, nét mặt đầy ấm ức. Ảo Thuật Sư thắng bài nên tâm trạng rất tốt, cười híp mắt chào Tề Lạc Nhân.
Rõ ràng, Tề Lạc Nhân hoàn toàn không muốn gặp lại anh ta, kể từ sau khi tận mắt chứng kiến kẻ cuồng mặc đồ ngược giới kia vén váy đi tiểu trong nhà vệ sinh nam, cậu cứ cách ba hôm lại đυ.ng mặt Ảo Thuật Sư ở chỗ Trần Bách Thất.
Anh ta rất đam mê việc thay đổi hình dạng, lần nào cũng giả nữ, mà diện mạo còn thường xuyên khác nhau, khiến Tề Lạc Nhân mỗi lần thấy một người phụ nữ lạ mặt ở chỗ Trần Bách Thất đều lập tức cảnh giác. Bởi vì thỉnh thoảng, Ảo thuật sư lại thích trêu chọc cậu một chút.
Có lần, khi vừa nghe thấy giọng của Ảo Thuật Sư vang lên từ sảnh trước, Tề Lạc Nhân không chút do dự đi thẳng về phía cánh cửa khác. Thế nhưng, khi cậu đẩy cánh cửa phòng khách bình thường đó ra, trước mắt lại xuất hiện một con khủng long bạo chúa cao hơn mười mét đang gầm thét dữ tợn lao thẳng về phía cậu!
Trong tiếng gầm vang khắp trời đất ấy, Tề Lạc Nhân đối mặt trực diện với cú thét giận dữ của con khủng long, suýt nữa thì sợ đến vãi cả nướ© ŧıểυ! Thủ phạm thì lại đứng bên cạnh cười đến run rẩy cả người, còn đắc ý thảo luận với Trần Bách Thất về tầm quan trọng của “giáo dục bằng nỗi sợ” trong việc rèn luyện tâm lý cho người chơi.
Mối thù này, Tề Lạc Nhân đã ghi nhớ rồi! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu sẽ lột sạch quần áo anh ta trước mặt mọi người, rồi ném miếng độn ngực ra giữa đám đông đang há hốc mồm kinh ngạc để trả đũa cho hả giận!
“Muốn chơi bài chung không?” Ảo Thuật Sư lên tiếng mời.
“Không.” Tề Lạc Nhân lập tức từ chối thẳng thừng.
“Thôi mà, chơi chung đi, biết đâu lại thắng thì sao.” Ảo Thuật Sư nói.
“Đúng đó, anh trai chơi bài cùng bọn em đi mà.” Thiến Thiến cũng lên tiếng năn nỉ.
Chơi bài thì... có thể khỏi phải huấn luyện rồi nhỉ?
Ý nghĩ muốn lười biếng lập tức trào dâng trong đầu Tề Lạc Nhân, cậu nuốt nước bọt, đột nhiên nhận ra bản thân không thể nào gạt bỏ được cám dỗ hấp dẫn này.
Xem chừng dạo này vận may của cậu cũng không tệ lắm, có lẽ... thử một chút cũng không sao.
Thế là cậu lén liếc nhìn Trần Bách Thất một cái, cô chỉ nhún vai hờ hững, vẻ mặt như thể muốn làm gì thì làm.
“Được rồi, tôi cũng chơi.” Được Trần Bách Thất ngầm cho phép, Tề Lạc Nhân liền ngồi xuống bên bàn tròn: “Mọi người đang chơi bài gì vậy?”
“Đấu Ngưu. Không cần kỹ thuật gì hết, hoàn toàn dựa vào vận may.”
Trò này đơn giản, Tề Lạc Nhân biết chơi, nên cậu tự tin xoa xoa hai tay: “Cược thế nào?”
“Dùng tiền tệ của NPC. Cậu có thể dùng thời gian sống còn lại để đổi. Tạm thời để tôi cho cậu mượn trước.” Trần Bách Thất đẩy một chồng chip về phía cậu. Đó là những đồng bạc được chế tác tinh xảo, là loại tiền tệ mà con người trong thế giới Ác Mộng thường dùng để giao dịch.
“Vậy thì tiếp tục nhé.” Ảo Thuật Sư linh hoạt xào bài, rồi phóng cho ba người còn lại một ánh mắt đưa tình.
...
Sự háo hức ban đầu đã bị hiện thực tàn khốc đập nát không thương tiếc. Ván đầu không có Ngưu, Tề Lạc Nhân còn có thể tự an ủi rằng đó chỉ là trùng hợp. Nhưng rồi ván hai, ván ba, ván bốn... cuối cùng cậu cũng phải đối diện với sự thật, trong lòng bất lực mà ngộ ra một điều: “Heh, đúng là số nhọ hạng E mà.”
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Tề Lạc Nhân đã thua sạch toàn bộ chip, thậm chí còn nợ ngược Trần Bách Thất đến bảy mươi hai đồng bạc. Cậu nhìn chằm chằm vào bộ bài rác rưởi trong tay với vẻ mặt như tro tàn nguội lạnh... rác, thật sự quá rác, đến một con Ngưu cũng không tụ được, lại sắp phải quỳ thêm một ván nữa rồi!
Khi ngẩng đầu lên, Tề Lạc Nhân phát hiện ba người kia đều đang tò mò nhìn chằm chằm vào cậu, nét mặt như viết rõ ra: Thật sự rất muốn biết ván này của cậu có thể tệ đến mức nào.
“Không chơi nữa.” Tề Lạc Nhân vứt bài xuống, ngồi phịch xuống ghế với vẻ mặt tuyệt vọng, nghẹn lời không nói nổi: “Tôi đi huấn luyện đây.”
Trần Bách Thất mỉm cười: “Xem ra thể xác lẫn tinh thần của cậu đã được nghỉ ngơi đầy đủ rồi, hôm nay tập thêm một tiếng nhé.”
Trên đường bước về tầng hầm với dáng vẻ như đưa tang, Tề Lạc Nhân cả tinh thần lẫn thể xác đều bị tổn thương nặng nề bỗng bừng tỉnh nhận ra: Chẳng phải mình vừa dùng món nợ 72 đồng bạc để tự chuốc lấy một tiếng đồng hồ tập luyện tăng cường sao?
Sau lưng vang lên giọng nói đầy phấn khởi của Ảo Thuật Sư: “Ai ya, hôm nay thắng được khối đấy nhé.”
Thiến Thiến cũng rất vui vẻ: “Ban đầu em cũng thua nhiều lắm, nhưng sau đó anh Tề lại thua cho em một ít, tính ra thì cũng coi như thua ít lại rồi...”
Trần Bách Thất cũng tươi cười rạng rỡ: “Về mặt ngoài thì tôi không thắng không thua, nhưng kiếm được của Tề Lạc Nhân bảy mươi hai đồng bạc.”
Người có lẽ là kẻ thua cuộc duy nhất Tề Lạc Nhân: Mình bị gài bẫy rồi à?
Hôm đó khi Tề Lạc Nhân về đến nhà thì vừa hay gặp Đỗ Việt cũng đang ở đó. Cậu thanh niên này dạo gần đây thường xuyên tự mang nguyên liệu đến nhà bác sĩ Lữ để ăn chực, mà bác sĩ Lữ lại khá quý cậu ta. Dần dà, Tề Lạc Nhân cũng trở nên thân thiết với Đỗ Việt, cách vài ba hôm lại được nghe mấy chuyện xã hội kỳ quái, cảm giác cũng khá thú vị.
Và hôm nay, cậu trai có vẻ mang mệnh “nhân vật chính” kia quả nhiên lại không làm cậu thất vọng.
“Hôm nay vốn dĩ tôi không định ra ngoài đâu, cứ hễ bước chân ra là thế nào cũng gặp chuyện, mà mỗi lần dính vào là mất nửa ngày.” Đỗ Việt cũng bất lực với cái thể chất chuyên hút rắc rối của mình. “Nhưng đến chiều thì em chợt nhớ trong nhà chẳng còn gì để ăn nữa, nên cuối cùng vẫn phải ra ngoài.”
“Rồi cậu lại gặp phải nhân vật kỳ quái nào đó chứ gì.” Bác sĩ Lữ nói.
“Đúng vậy, nhưng cuộc gặp hôm nay hơi kỳ lạ một chút. Khi em đi tới khu chợ, thì bị một con mèo bám theo là một con mèo tam thể mập ú, nó cứ kêu meo meo rồi lượn vòng quanh em. En thấy trên cổ nó có đeo vòng, trên đó ghi một địa chỉ, nên nghĩ chắc là thú cưng nhà ai đó đi lạc.” Đỗ Việt đưa tay gãi đầu, rồi tiếp tục kể: “Dù sao thì cũng chẳng có chuyện gì gấp, em liền mang con mèo đến trả. Nhưng đến nơi ghi trên địa chỉ rồi thì gõ cửa mãi mà chẳng ai ra mở, thế là em vòng ra phía cửa sổ xem thử. Qua cửa sổ nhìn vào thì thấy đó là một căn bếp, dụng cụ nấu nướng đều được xếp gọn gàng trên kệ bồn rửa, chỉ có cái thớt là được đặt xuống, trên đó còn để nửa con bạch tuộc đang bị cắt dở.”
“Trong nhà im phăng phắc, không có một tiếng động nào...”
Bác sĩ Lữ xoa xoa cánh tay: “Tự dưng tôi có cảm giác như đang nghe chuyện ma vậy đó.”
Tề Lạc Nhân cũng cảm thấy y như vậy, cách dùng từ của Đỗ Việt thì hoàn toàn bình thường, nhưng cậu ta dường như có năng khiếu thiên bẩm trong việc kể chuyện kinh dị. Từng lời nói ra đều khiến người nghe cảm thấy sởn tóc gáy.
Đỗ Việt ngượng ngùng cười cười: “Chuyện kỳ lạ hơn còn ở phía sau nữa. Con bạch tuộc đó mới bị cắt một nửa, trông vẫn còn rất tươi, nên em đoán chắc chủ nhà vẫn đang ở trong. Thế là em đứng ngoài cửa sổ gọi thử, nhưng không ai trả lời. Lúc này, con mèo em đang ôm lại nhảy vụt ra ngoài, chui tọt vào trong qua khung cửa sổ đang mở, cắn luôn nửa con bạch tuộc chưa cắt xong rồi quay lại chỗ em.”
“Em thấy trong bụng con bạch tuộc có nhét một tấm thẻ, cỡ như thẻ hội viên siêu thị vậy, chính là tấm này đây.”
Đỗ Việt vừa nói vừa đặt tấm thẻ lên bàn, còn cẩn thận dặn dò: “Hai người đừng chạm vào vội, em chỉ vừa chạm vào là đã nhận nhiệm vụ rồi đó.”
Bác sĩ Lữ và Qi Lạc Nhân lập tức tò mò: “Nhiệm vụ gì vậy?”
“Một nhiệm vụ phụ bản cấp độ C, giới hạn ba người tham gia. Tên nhiệm vụ là Chương trình truyền hình thực tế tử vong liên hành tinh. Bất kể có bao nhiêu người tham gia, nhiệm vụ cũng sẽ tự động bắt đầu trong vòng ba ngày.” Đỗ Việt nhíu mày đầy phiền muộn: “Cấp C có phải là khá khó không? Trước giờ em mới chỉ làm mấy nhiệm vụ cấp D thôi.”
“Cũng tạm thôi mà, chúng tôi từng trải qua nhiệm vụ cấp B rồi đấy.” Bác sĩ Lữ liếc nhìn Tề Lạc Nhân một cái, lần làm nhiệm vụ “Cơn ác mộng tại Lâu Đài Cổ” ban đầu vốn chỉ là cấp D, nhưng do bị thế lực ma quỷ can thiệp, lại bị ép nâng thẳng lên cấp B. Nghĩ đến việc lúc đó Ma vương Lừa Dối cứ đi theo bọn họ làm nhiệm vụ, bác sĩ Lữ không khỏi rùng mình một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Nhiệm vụ ba người thì tốt nhất là tìm hai người cậu quen thuộc cùng đi. Còn giữ liên lạc với mấy người bạn ở tân thủ thôn không?” Tề Lạc Nhân hỏi.
Đỗ Việt ủ rũ lắc đầu: “Tân thủ thôn của em ấy à, nội bộ mâu thuẫn nghiêm trọng lắm. Cuối cùng chỉ còn em và một người chơi khác sống sót, nhưng sau đó cũng không gặp lại cô ấy nữa.”
Tề Lạc Nhân và bác sĩ Lữ liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Bác sĩ Lữ: [Hẹn không?]
Tề Lạc Nhân: pAnh thì sao?]
Bác sĩ Lữ: [Để tôi rủ đi.]
Tề Lạc Nhân: [Anh chắc làm nổi không đó?]
Bác sĩ Lữ: [Dù sao cũng là người quen, hơn nữa chỉ là cấp C, chắc sẽ ổn thôi.]
Tề Lạc Nhân: [Tôi cũng muốn đi, với lại còn nợ cậu ấy một ân tình nữa. Mà làm nhiệm vụ thì không phải huấn luyện nha!]
Ý nghĩ trốn tập luyện vừa lóe lên, liền không cách nào dập tắt được. Chỉ cần nghĩ đến việc có lý do chính đáng để được “xõa” vài ngày, Tề Lạc Nhân đã phấn khích như một học sinh tiểu học sắp được đi dã ngoại, trong lòng ngứa ngáy, háo hức không thôi.
Hoàn tất màn giao lưu ánh mắt, bác sĩ Lữ và Tề Lạc Nhân đồng loạt gật đầu.
Bác sĩ Lữ mỉm cười nói: “Tiểu Đỗ này, bọn anh thấy em lần đầu thử nhiệm vụ cấp C một mình, chắc sẽ hơi khó khăn một chút...”
Đỗ Việt mắt sáng rỡ nhìn họ: “Đúng là khá khó thật...”
Tề Lạc Nhân vẫn giữ nụ cười: “Bọn anh tới dẫn dắt cậu một chút.”
“Cảm ơn nhiều lắm! Thật ra em cũng định rủ hai người rồi, chỉ là ngại quá không dám mở miệng...” Khuôn mặt Đỗ Việt hơi đỏ lên, chỉ là do nước da hơi ngăm nên nhìn không rõ lắm: “Cảm ơn cảm ơn! Cảm ơn các tiền bối nhiều lắm!”
Đã hẹn cùng nhau làm nhiệm vụ, hai người cũng không chần chừ nữa mà trực tiếp chạm vào tấm "thẻ bạch tuộc".
[Người chơi Tề Lạc Nhân đã kích hoạt nhiệm vụ: Chương trình truyền hình thực tế tử vong liên hành tinh. Thời gian đếm ngược đến khi nhiệm vụ bắt đầu: 68:32:24. Người chơi chạm vào đạo cụ nhiệm vụ sẽ tự động tiếp nhận nhiệm vụ. Số người còn có thể tham gia: 0/3.]
Trong lòng Tề Lạc Nhân lập tức yên tâm, lần này nghỉ tập đã là chuyện chắc chắn rồi, cuối cùng cũng có thể sung sướиɠ mà chơi hai ngày!
Trốn huấn luyện muôn năm! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
“À đúng rồi, kỹ năng của cậu là gì? Bọn tôi có thể dựa vào đó để phân tích sở trường của cậu.” Tề Lạc Nhân hỏi.
“À, kỹ năng của em tên là [Hào Quang Nhân Vật Chính].” Đỗ Việt đặt thẻ kỹ năng lên trước mặt hai người.
Tề Lạc Nhân và bác sĩ Lữ vừa nhìn kỹ xong, trong lòng liền dâng lên một cảm giác khó tả, một thôi thúc mãnh liệt muốn đập cho cái tên tân binh này một trận ra trò.
[Hào Quang Nhân Vật Chính] (Thẻ kỹ năng đã gắn liền):
Khi bạn kích hoạt kỹ năng này, bạn sẽ lập tức trở thành tiêu điểm giữa đám đông, nhân vật chính của câu chuyện, vị cứu tinh anh dũng vô song!
Bạn tỏa ra khí thế vương giả khiến người người khϊếp sợ.
Bạn chỉ cần nói vài câu đã có thể dễ dàng lay động lòng người.
Bạn cho dù bị kẻ địch hùng mạnh đánh đến thừa sống thiếu chết vẫn luôn giữ lại một hơi thở cuối cùng, bởi vì đối phương luôn “không kìm được” mà bắt đầu giải thích động cơ và toàn bộ quá trình gây án của mình (dù thời gian chắc không đủ để nghe hết).
Kỹ năng mỗi lần thi triển kéo dài 1 phút, thời gian hồi chiêu: 3 tiếng.
Trong thời gian hiệu lực:
Sức thuyết phục tăng 20%
Tất cả những người có mặt giảm 20% IQ
Bạn không thể bị đánh chết
Dù sao đi nữa, trong 1 phút đó... bạn chính là nhân vật chính!
Tề Lạc Nhân cảm thấy, hình tượng của mình ngày càng giống kiểu tiền bối hỗ trợ trong tiểu thuyết, người sẽ tặng bí kíp cho nhân vật chính, dắt nhân vật chính đi luyện cấp, rồi cuối cùng còn ngỏm ngay trước mặt cậu ta để buff thêm một đợt động lực...
Thật sự là một nỗi chua xót khó nói thành lời.
Khi Tề Lạc Nhân mệt mỏi rã rời lê từng bước chân nặng nề ra khỏi tầng hầm, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ảo Thuật Sư đang ngồi bên bàn tròn chơi bài cùng Trần Bách Thất và Thiến Thiến. Một chồng chip bạc đã được xếp thành đống cao trước mặt anh ta, còn Thiến Thiến thì trông có vẻ vận đen đang đeo bám, nét mặt đầy ấm ức. Ảo Thuật Sư thắng bài nên tâm trạng rất tốt, cười híp mắt chào Tề Lạc Nhân.
Rõ ràng, Tề Lạc Nhân hoàn toàn không muốn gặp lại anh ta, kể từ sau khi tận mắt chứng kiến kẻ cuồng mặc đồ ngược giới kia vén váy đi tiểu trong nhà vệ sinh nam, cậu cứ cách ba hôm lại đυ.ng mặt Ảo Thuật Sư ở chỗ Trần Bách Thất.
Anh ta rất đam mê việc thay đổi hình dạng, lần nào cũng giả nữ, mà diện mạo còn thường xuyên khác nhau, khiến Tề Lạc Nhân mỗi lần thấy một người phụ nữ lạ mặt ở chỗ Trần Bách Thất đều lập tức cảnh giác. Bởi vì thỉnh thoảng, Ảo thuật sư lại thích trêu chọc cậu một chút.
Trong tiếng gầm vang khắp trời đất ấy, Tề Lạc Nhân đối mặt trực diện với cú thét giận dữ của con khủng long, suýt nữa thì sợ đến vãi cả nướ© ŧıểυ! Thủ phạm thì lại đứng bên cạnh cười đến run rẩy cả người, còn đắc ý thảo luận với Trần Bách Thất về tầm quan trọng của “giáo dục bằng nỗi sợ” trong việc rèn luyện tâm lý cho người chơi.
Mối thù này, Tề Lạc Nhân đã ghi nhớ rồi! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu sẽ lột sạch quần áo anh ta trước mặt mọi người, rồi ném miếng độn ngực ra giữa đám đông đang há hốc mồm kinh ngạc để trả đũa cho hả giận!
“Không.” Tề Lạc Nhân lập tức từ chối thẳng thừng.
“Thôi mà, chơi chung đi, biết đâu lại thắng thì sao.” Ảo Thuật Sư nói.
“Đúng đó, anh trai chơi bài cùng bọn em đi mà.” Thiến Thiến cũng lên tiếng năn nỉ.
Chơi bài thì... có thể khỏi phải huấn luyện rồi nhỉ?
Ý nghĩ muốn lười biếng lập tức trào dâng trong đầu Tề Lạc Nhân, cậu nuốt nước bọt, đột nhiên nhận ra bản thân không thể nào gạt bỏ được cám dỗ hấp dẫn này.
Xem chừng dạo này vận may của cậu cũng không tệ lắm, có lẽ... thử một chút cũng không sao.
Thế là cậu lén liếc nhìn Trần Bách Thất một cái, cô chỉ nhún vai hờ hững, vẻ mặt như thể muốn làm gì thì làm.
“Được rồi, tôi cũng chơi.” Được Trần Bách Thất ngầm cho phép, Tề Lạc Nhân liền ngồi xuống bên bàn tròn: “Mọi người đang chơi bài gì vậy?”
Trò này đơn giản, Tề Lạc Nhân biết chơi, nên cậu tự tin xoa xoa hai tay: “Cược thế nào?”
“Dùng tiền tệ của NPC. Cậu có thể dùng thời gian sống còn lại để đổi. Tạm thời để tôi cho cậu mượn trước.” Trần Bách Thất đẩy một chồng chip về phía cậu. Đó là những đồng bạc được chế tác tinh xảo, là loại tiền tệ mà con người trong thế giới Ác Mộng thường dùng để giao dịch.
“Vậy thì tiếp tục nhé.” Ảo Thuật Sư linh hoạt xào bài, rồi phóng cho ba người còn lại một ánh mắt đưa tình.
...
Sự háo hức ban đầu đã bị hiện thực tàn khốc đập nát không thương tiếc. Ván đầu không có Ngưu, Tề Lạc Nhân còn có thể tự an ủi rằng đó chỉ là trùng hợp. Nhưng rồi ván hai, ván ba, ván bốn... cuối cùng cậu cũng phải đối diện với sự thật, trong lòng bất lực mà ngộ ra một điều: “Heh, đúng là số nhọ hạng E mà.”
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Tề Lạc Nhân đã thua sạch toàn bộ chip, thậm chí còn nợ ngược Trần Bách Thất đến bảy mươi hai đồng bạc. Cậu nhìn chằm chằm vào bộ bài rác rưởi trong tay với vẻ mặt như tro tàn nguội lạnh... rác, thật sự quá rác, đến một con Ngưu cũng không tụ được, lại sắp phải quỳ thêm một ván nữa rồi!
Khi ngẩng đầu lên, Tề Lạc Nhân phát hiện ba người kia đều đang tò mò nhìn chằm chằm vào cậu, nét mặt như viết rõ ra: Thật sự rất muốn biết ván này của cậu có thể tệ đến mức nào.
“Không chơi nữa.” Tề Lạc Nhân vứt bài xuống, ngồi phịch xuống ghế với vẻ mặt tuyệt vọng, nghẹn lời không nói nổi: “Tôi đi huấn luyện đây.”
Trần Bách Thất mỉm cười: “Xem ra thể xác lẫn tinh thần của cậu đã được nghỉ ngơi đầy đủ rồi, hôm nay tập thêm một tiếng nhé.”
Trên đường bước về tầng hầm với dáng vẻ như đưa tang, Tề Lạc Nhân cả tinh thần lẫn thể xác đều bị tổn thương nặng nề bỗng bừng tỉnh nhận ra: Chẳng phải mình vừa dùng món nợ 72 đồng bạc để tự chuốc lấy một tiếng đồng hồ tập luyện tăng cường sao?
Sau lưng vang lên giọng nói đầy phấn khởi của Ảo Thuật Sư: “Ai ya, hôm nay thắng được khối đấy nhé.”
Thiến Thiến cũng rất vui vẻ: “Ban đầu em cũng thua nhiều lắm, nhưng sau đó anh Tề lại thua cho em một ít, tính ra thì cũng coi như thua ít lại rồi...”
Trần Bách Thất cũng tươi cười rạng rỡ: “Về mặt ngoài thì tôi không thắng không thua, nhưng kiếm được của Tề Lạc Nhân bảy mươi hai đồng bạc.”
Người có lẽ là kẻ thua cuộc duy nhất Tề Lạc Nhân: Mình bị gài bẫy rồi à?
Hôm đó khi Tề Lạc Nhân về đến nhà thì vừa hay gặp Đỗ Việt cũng đang ở đó. Cậu thanh niên này dạo gần đây thường xuyên tự mang nguyên liệu đến nhà bác sĩ Lữ để ăn chực, mà bác sĩ Lữ lại khá quý cậu ta. Dần dà, Tề Lạc Nhân cũng trở nên thân thiết với Đỗ Việt, cách vài ba hôm lại được nghe mấy chuyện xã hội kỳ quái, cảm giác cũng khá thú vị.
Và hôm nay, cậu trai có vẻ mang mệnh “nhân vật chính” kia quả nhiên lại không làm cậu thất vọng.
“Hôm nay vốn dĩ tôi không định ra ngoài đâu, cứ hễ bước chân ra là thế nào cũng gặp chuyện, mà mỗi lần dính vào là mất nửa ngày.” Đỗ Việt cũng bất lực với cái thể chất chuyên hút rắc rối của mình. “Nhưng đến chiều thì em chợt nhớ trong nhà chẳng còn gì để ăn nữa, nên cuối cùng vẫn phải ra ngoài.”
“Rồi cậu lại gặp phải nhân vật kỳ quái nào đó chứ gì.” Bác sĩ Lữ nói.
“Đúng vậy, nhưng cuộc gặp hôm nay hơi kỳ lạ một chút. Khi em đi tới khu chợ, thì bị một con mèo bám theo là một con mèo tam thể mập ú, nó cứ kêu meo meo rồi lượn vòng quanh em. En thấy trên cổ nó có đeo vòng, trên đó ghi một địa chỉ, nên nghĩ chắc là thú cưng nhà ai đó đi lạc.” Đỗ Việt đưa tay gãi đầu, rồi tiếp tục kể: “Dù sao thì cũng chẳng có chuyện gì gấp, em liền mang con mèo đến trả. Nhưng đến nơi ghi trên địa chỉ rồi thì gõ cửa mãi mà chẳng ai ra mở, thế là em vòng ra phía cửa sổ xem thử. Qua cửa sổ nhìn vào thì thấy đó là một căn bếp, dụng cụ nấu nướng đều được xếp gọn gàng trên kệ bồn rửa, chỉ có cái thớt là được đặt xuống, trên đó còn để nửa con bạch tuộc đang bị cắt dở.”
“Trong nhà im phăng phắc, không có một tiếng động nào...”
Bác sĩ Lữ xoa xoa cánh tay: “Tự dưng tôi có cảm giác như đang nghe chuyện ma vậy đó.”
Tề Lạc Nhân cũng cảm thấy y như vậy, cách dùng từ của Đỗ Việt thì hoàn toàn bình thường, nhưng cậu ta dường như có năng khiếu thiên bẩm trong việc kể chuyện kinh dị. Từng lời nói ra đều khiến người nghe cảm thấy sởn tóc gáy.
Đỗ Việt ngượng ngùng cười cười: “Chuyện kỳ lạ hơn còn ở phía sau nữa. Con bạch tuộc đó mới bị cắt một nửa, trông vẫn còn rất tươi, nên em đoán chắc chủ nhà vẫn đang ở trong. Thế là em đứng ngoài cửa sổ gọi thử, nhưng không ai trả lời. Lúc này, con mèo em đang ôm lại nhảy vụt ra ngoài, chui tọt vào trong qua khung cửa sổ đang mở, cắn luôn nửa con bạch tuộc chưa cắt xong rồi quay lại chỗ em.”
“Em thấy trong bụng con bạch tuộc có nhét một tấm thẻ, cỡ như thẻ hội viên siêu thị vậy, chính là tấm này đây.”
Đỗ Việt vừa nói vừa đặt tấm thẻ lên bàn, còn cẩn thận dặn dò: “Hai người đừng chạm vào vội, em chỉ vừa chạm vào là đã nhận nhiệm vụ rồi đó.”
Bác sĩ Lữ và Qi Lạc Nhân lập tức tò mò: “Nhiệm vụ gì vậy?”
“Một nhiệm vụ phụ bản cấp độ C, giới hạn ba người tham gia. Tên nhiệm vụ là Chương trình truyền hình thực tế tử vong liên hành tinh. Bất kể có bao nhiêu người tham gia, nhiệm vụ cũng sẽ tự động bắt đầu trong vòng ba ngày.” Đỗ Việt nhíu mày đầy phiền muộn: “Cấp C có phải là khá khó không? Trước giờ em mới chỉ làm mấy nhiệm vụ cấp D thôi.”
“Cũng tạm thôi mà, chúng tôi từng trải qua nhiệm vụ cấp B rồi đấy.” Bác sĩ Lữ liếc nhìn Tề Lạc Nhân một cái, lần làm nhiệm vụ “Cơn ác mộng tại Lâu Đài Cổ” ban đầu vốn chỉ là cấp D, nhưng do bị thế lực ma quỷ can thiệp, lại bị ép nâng thẳng lên cấp B. Nghĩ đến việc lúc đó Ma vương Lừa Dối cứ đi theo bọn họ làm nhiệm vụ, bác sĩ Lữ không khỏi rùng mình một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Nhiệm vụ ba người thì tốt nhất là tìm hai người cậu quen thuộc cùng đi. Còn giữ liên lạc với mấy người bạn ở tân thủ thôn không?” Tề Lạc Nhân hỏi.
Đỗ Việt ủ rũ lắc đầu: “Tân thủ thôn của em ấy à, nội bộ mâu thuẫn nghiêm trọng lắm. Cuối cùng chỉ còn em và một người chơi khác sống sót, nhưng sau đó cũng không gặp lại cô ấy nữa.”
Tề Lạc Nhân và bác sĩ Lữ liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Bác sĩ Lữ: [Hẹn không?]
Tề Lạc Nhân: pAnh thì sao?]
Bác sĩ Lữ: [Để tôi rủ đi.]
Tề Lạc Nhân: [Anh chắc làm nổi không đó?]
Bác sĩ Lữ: [Dù sao cũng là người quen, hơn nữa chỉ là cấp C, chắc sẽ ổn thôi.]
Tề Lạc Nhân: [Tôi cũng muốn đi, với lại còn nợ cậu ấy một ân tình nữa. Mà làm nhiệm vụ thì không phải huấn luyện nha!]
Ý nghĩ trốn tập luyện vừa lóe lên, liền không cách nào dập tắt được. Chỉ cần nghĩ đến việc có lý do chính đáng để được “xõa” vài ngày, Tề Lạc Nhân đã phấn khích như một học sinh tiểu học sắp được đi dã ngoại, trong lòng ngứa ngáy, háo hức không thôi.
Hoàn tất màn giao lưu ánh mắt, bác sĩ Lữ và Tề Lạc Nhân đồng loạt gật đầu.
Bác sĩ Lữ mỉm cười nói: “Tiểu Đỗ này, bọn anh thấy em lần đầu thử nhiệm vụ cấp C một mình, chắc sẽ hơi khó khăn một chút...”
Đỗ Việt mắt sáng rỡ nhìn họ: “Đúng là khá khó thật...”
Tề Lạc Nhân vẫn giữ nụ cười: “Bọn anh tới dẫn dắt cậu một chút.”
“Cảm ơn nhiều lắm! Thật ra em cũng định rủ hai người rồi, chỉ là ngại quá không dám mở miệng...” Khuôn mặt Đỗ Việt hơi đỏ lên, chỉ là do nước da hơi ngăm nên nhìn không rõ lắm: “Cảm ơn cảm ơn! Cảm ơn các tiền bối nhiều lắm!”
Đã hẹn cùng nhau làm nhiệm vụ, hai người cũng không chần chừ nữa mà trực tiếp chạm vào tấm "thẻ bạch tuộc".
[Người chơi Tề Lạc Nhân đã kích hoạt nhiệm vụ: Chương trình truyền hình thực tế tử vong liên hành tinh. Thời gian đếm ngược đến khi nhiệm vụ bắt đầu: 68:32:24. Người chơi chạm vào đạo cụ nhiệm vụ sẽ tự động tiếp nhận nhiệm vụ. Số người còn có thể tham gia: 0/3.]
Trong lòng Tề Lạc Nhân lập tức yên tâm, lần này nghỉ tập đã là chuyện chắc chắn rồi, cuối cùng cũng có thể sung sướиɠ mà chơi hai ngày!
Trốn huấn luyện muôn năm! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
“À đúng rồi, kỹ năng của cậu là gì? Bọn tôi có thể dựa vào đó để phân tích sở trường của cậu.” Tề Lạc Nhân hỏi.
“À, kỹ năng của em tên là [Hào Quang Nhân Vật Chính].” Đỗ Việt đặt thẻ kỹ năng lên trước mặt hai người.
Tề Lạc Nhân và bác sĩ Lữ vừa nhìn kỹ xong, trong lòng liền dâng lên một cảm giác khó tả, một thôi thúc mãnh liệt muốn đập cho cái tên tân binh này một trận ra trò.
[Hào Quang Nhân Vật Chính] (Thẻ kỹ năng đã gắn liền):
Khi bạn kích hoạt kỹ năng này, bạn sẽ lập tức trở thành tiêu điểm giữa đám đông, nhân vật chính của câu chuyện, vị cứu tinh anh dũng vô song!
Bạn tỏa ra khí thế vương giả khiến người người khϊếp sợ.
Bạn chỉ cần nói vài câu đã có thể dễ dàng lay động lòng người.
Bạn cho dù bị kẻ địch hùng mạnh đánh đến thừa sống thiếu chết vẫn luôn giữ lại một hơi thở cuối cùng, bởi vì đối phương luôn “không kìm được” mà bắt đầu giải thích động cơ và toàn bộ quá trình gây án của mình (dù thời gian chắc không đủ để nghe hết).
Kỹ năng mỗi lần thi triển kéo dài 1 phút, thời gian hồi chiêu: 3 tiếng.
Trong thời gian hiệu lực:
Sức thuyết phục tăng 20%
Tất cả những người có mặt giảm 20% IQ
Bạn không thể bị đánh chết
Dù sao đi nữa, trong 1 phút đó... bạn chính là nhân vật chính!
Tề Lạc Nhân cảm thấy, hình tượng của mình ngày càng giống kiểu tiền bối hỗ trợ trong tiểu thuyết, người sẽ tặng bí kíp cho nhân vật chính, dắt nhân vật chính đi luyện cấp, rồi cuối cùng còn ngỏm ngay trước mặt cậu ta để buff thêm một đợt động lực...
Thật sự là một nỗi chua xót khó nói thành lời.
4
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
