0 chữ
Chương 14
Chương 14: Khúc Dạo Phục Sinh 14
Đêm đó, Tề Lạc Nhân trằn trọc không yên. Đã mấy lần cậu nghĩ bức thư mình viết cho Ninh Chu có phải quá đơn giản rồi không, chỉ là nói cho anh biết chuyện mình đã sống lại. Có lẽ cậu nên viết thêm rằng mình rất nhớ anh? Nhưng mỗi khi cầm bút lên, một cảm giác xấu hổ lại khiến cậu không thể viết nổi, cuối cùng chỉ dám viết một câu ở cuối thư để hồi đáp lời anh: “Tôi rất thích chiếc nhẫn cỏ mà anh đan, tôi cũng muốn tặng lại anh một chiếc.”
Chỉ một câu nói ấy thôi đã thiêu đốt sạch dũng khí trong cậu, khiến cậu phải chật vật bỏ chạy dưới ánh mắt như cười như không của Trần Bách Thất, sau đó suốt đêm trằn trọc không sao chợp mắt được.
Trong bóng tối, Tề Lạc Nhân lặng lẽ đếm tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cơ treo tường, không biết bao nhiêu lần mở mắt nhìn khối tinh thể sinh mệnh đặt ở đầu giường.
Nó phát ra ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối, lặng lẽ xoay tròn, sau khi mất hết mọi nguồn sáng lại càng trở nên trong suốt lấp lánh, tựa như mộng ảo. Những đốm sáng màu vàng và bạc xoay quanh giọt máu bên trong nó giống như các vệ tinh vĩnh viễn quay quanh hành tinh mẹ, không ngừng chuyển động theo quỹ đạo của riêng mình.
Tề Lạc Nhân nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi. Sức lực của cậu sớm đã cạn kiệt sau một ngày huấn luyện liên tục, mà những thăng trầm dữ dội mấy giờ trước lại càng rút cạn tinh thần. Não bộ của cậu đã không còn nghe lời, thế nhưng lại cố chấp không chịu ra lệnh cho đôi mắt nhắm lại.
Cậu nghĩ, có lẽ là vì cậu đang sợ.
Sợ trong mơ lại thấy cảnh tượng trước lúc mình chết, cũng sợ trong mơ lại gặp được Ninh Chu.
Cậu luôn cảm thấy bản thân còn nợ quá nhiều.
Nhưng nếu cậu thực sự mơ thấy... vậy giấc mơ đó, có lẽ cũng sẽ giống như của Ninh Chu là một giấc mộng đẹp, đúng không?
Cơn buồn ngủ dồn dập kéo đến, Tề Lạc Nhân mệt mỏi đến cực hạn cuối cùng cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau, Tề Lạc Nhân bị tiếng đập cửa ầm ầm của bác sĩ Lữ đánh thức. Khi tỉnh dậy, chiếc đồng hồ báo thức đặt đầu giường vẫn còn đang kêu vo vo, vậy mà cậu lại không hề nghe thấy gì cả!
Tề Lạc Nhân vội vàng chui ra khỏi chăn, còn chưa kịp hoàn hồn thì bác sĩ Lữ đã đứng chắn ngay cửa, chống nạnh như thể sắp ra trận đến nơi dù thực ra chỉ là chuẩn bị ra ngoài chạy bộ. Vì mặc quá nhiều lớp áo, trông anh ta chẳng khác gì một ấm trà mập ú: “Tôi còn chuẩn bị xong để chạy bộ rồi đấy, cậu còn chưa dậy hả? Mau chạy đi, không là muộn giờ đấy!”
Tề Lạc Nhân nhăn nhó, chẳng kịp rửa mặt đánh răng, quay đầu bỏ chạy khỏi phòng khám của bác sĩ Lữ.
Vì đã dốc toàn lực chạy nước rút như chạy 100 mét, Tề Lạc Nhân may mắn không bị trễ giờ khi đến nhà Trần Bách Thất. Trần Bách Thất đang đứng chờ trước cửa, tiếc nuối thở dài một hơi, con chó ba đầu địa ngục đang ngồi chồm hỗm bên chân hắn cũng thất vọng rêи ɾỉ một tiếng, khiến trái tim treo lơ lửng của Tề Lạc Nhân cuối cùng cũng yên vị trở lại.
Theo thường lệ, sau khi mua bữa sáng, Trần Bách Thất lại tiếp tục dẫn Tề Lạc Nhân huấn luyện lặn nước.
Hôm nay địa điểm huấn luyện là ở gần Đảo Vong Linh. Tề Lạc Nhân nhớ vị tiên tri ở Tòa Thẩm Phán từng nói với cậu rằng, nếu có thời gian thì hãy đến tìm một người mù sống sau núi của Đảo Vong Linh, thế là cậu thuận miệng hỏi Trần Bách Thất.
Trần Bách Thất nghi hoặc hỏi: “Sao cậu lại biết ông ta?”
“Ờ... là tiên tri nói với tôi.” Tề Lạc Nhân đáp.
“Tình cờ tôi cũng quen ông ấy. Vậy đi, hôm nay huấn luyện xong tôi dẫn cậu tới gặp.” Trần Bách Thất sảng khoái đồng ý.
Lại là một ngày đau khổ, sau ba lần lặn liên tục, Tề Lạc Nhân nằm bẹp bên mạn thuyền, thoi thóp như cá mắc cạn: “Lặn thêm vài lần nữa tôi có bị bệnh lặn không đấy?”
Trần Bách Thất cười nhạo: “Yên tâm đi, cậu dẻo dai hơn cậu tưởng nhiều đấy.”
Tề Lạc Nhân không biết nên buồn bực hay thấy an ủi nữa.
“Cô cứ nói mãi chuyện phải vượt qua giới hạn cơ thể, nhưng thật sự có thể làm được sao? Vượt qua giới hạn rồi là có thể ngưng tụ bán lĩnh vực à?” Tề Lạc Nhân hỏi.
“Không, bán lĩnh vực là một cảnh giới khác. Thế giới ác mộng và thế giới thực không hoàn toàn giống nhau, đặc biệt là về mặt giới hạn. Cảnh giới cao nhất đã biết hiện nay là cấp Lĩnh vực, dưới đó là cấp Bán lĩnh vực, rồi tiếp nữa là...” Trần Bách Thất vuốt cổ tay, như đang suy nghĩ cách diễn đạt sao cho dễ hiểu.
“Cấp người thường?” Tề Lạc Nhân chen vào một câu.
Trần Bách Thất liếc cậu một cái: “Đó là cấp bậc thấp nhất, chính là kiểu như cậu bây giờ, chẳng khác gì gà mờ cả.”
Tề Lạc Nhân hứng một đòn đau điếng.
“Nhưng mà...” Trần Bách Thất tiếp tục nói: “Phần lớn người chơi đến chết cũng chỉ dừng lại ở cấp bậc đó thôi, rất ít người có thể phá kén.”
“Phá kén?” Tề Lạc Nhân lập tức hỏi lại.
“Cảnh giới này không có một cách gọi cố định.” Trần Bách Thất đáp: “Có người gọi là đột phá, cũng có người gọi là tiên thiên, xuất khiếu, siêu thể, thậm chí có người còn gọi là khoá gen, chắc là do xem Vô Hạn Khủng Bố nhiều quá.”
“Vô Hạn Khủng Bố? Đó là cái gì vậy? Phim à?” Tề Lạc Nhân nghe thấy một từ lạ, liền tò mò hỏi.
“Là một cuốn tiểu thuyết từng rất thịnh hành khi tôi còn trẻ.” Trần Bách Thất nhàn nhạt nói: “Nhưng dù gọi bằng cái tên gì thì ý nghĩa đều giống nhau, cảnh giới này tượng trưng cho việc cậu đã phá vỡ giới hạn thể chất của con người. Ví dụ nhé, nếu cậu bị con chó cưng của tôi rượt mà có thể chạy được 100 mét dưới 10 giây, thì điều đó có nghĩa là cậu đã phá kén rồi.”
“Một khi phá kén, giới hạn năng lực ở mọi phương diện của cậu sẽ được nâng cao vượt bậc. Nhưng điều này không có nghĩa là cậu chắc chắn có thể đạt tới cấp độ bán lĩnh vực, càng không nói tới cái gọi là lĩnh vực xa vời kia. Một khi đạt tới cấp lĩnh vực, chỉ cần vận dụng lĩnh vực để đối phó với kẻ địch chưa đạt đến lĩnh vực, thì gần như là áp đảo tuyệt đối.”
“Cấp lĩnh vực đã đủ đáng sợ rồi, về sau còn có cảnh giới nào nữa thì không ai biết cả có lẽ là thành thần cũng nên.”
Tề Lạc Nhân có chút chán nản, giờ cậu mới thật sự hiểu được khoảng cách giữa cảnh giới của mình và Tô Hòa là xa vời đến mức nào. Điều này lại càng khiến cho hành vi định dùng cách tự bạo để cùng hắn đồng quy vu tận ngày trước trở nên ngây thơ đến buồn cười. Tô Hòa muốn đối phó với cậu, căn bản là một đòn “giáng cấp chiều không gian”, hoàn toàn áp đảo.
Buổi huấn luyện chiều nay, Tề Lạc Nhân cứ rũ rượi suốt, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà Trần Bách Thất đã giao cho cậu.
Kết thúc một ngày huấn luyện, con thuyền nhỏ của Trần Bách Thất cập vào bờ của Đảo Vong Linh, Tề Lạc Nhân lúc này hai chân run rẩy, toàn thân rã rời như nhũn ra.
Trần Bách Thất đùa cợt hỏi cậu có cần đỡ một tay không, Tề Lạc Nhân dựa vào chút tôn nghiêm đàn ông còn sót lại mới cố cắn răng từ chối, lê đôi chân nặng như đổ chì bước đi đầy khó nhọc.
Trần Bách Thất còn xấu tính bật cười: “Ây da, leo núi chẳng dễ dàng gì, vừa leo vừa cố gắng nha.”
Con đường leo núi phía sau quả thực là một bài kiểm tra đẫm máu và nước mắt, Tề Lạc Nhân phải nghỉ giữa chừng mấy lần. Trần Bách Thất không hối thúc cũng chẳng giúp đỡ, thỉnh thoảng còn cười híp mắt châm chọc vài câu. Đến khi thật sự leo được tới đỉnh núi sau, Tề Lạc Nhân chân mềm nhũn quỳ sụp xuống bậc đá, thở không ra hơi như sắp chết đến nơi.
Đảo Vong Linh đã ra khỏi phạm vi của Hoàng Hôn Chi Hương, tự nhiên cũng không còn bị ánh chiều tà bao phủ suốt ngày. Ánh nắng buổi trưa ấm áp chiếu rọi lên người Tề Lạc Nhân, loại ánh sáng ấm áp này dường như mang theo một sức mạnh kỳ diệu khó tả, theo từng nhịp hô hấp thấm dần vào cơ thể cậu, chẳng bao lâu sau cậu đã cảm thấy khá hơn.
“Đi được chưa?” Trần Bách Thất hỏi.
Tề Lạc Nhân lặng lẽ gật đầu, từ dưới đất đứng dậy.
Gió chiều thổi nhẹ, ấm áp và dịu dàng, chiếu rọi khắp đỉnh núi này. Nơi đây đã là sống núi cao nhất ở sườn sau núi, không có cây cối cao lớn, chỉ có đồng cỏ xanh mướt cùng những bụi cây thấp lùn. Con đường mòn quanh co do người và súc vật giẫm đạp mà thành cứ thế dẫn họ đi về phía trước, đến một phiến đá núi trơ trọi, nơi đó có một nhà nguyện nhỏ đổ nát.
Trong gió vang lên tiếng chuông leng keng trong trẻo, hai người theo âm thanh nhìn sang, thấy phía sườn núi bên dưới có một bầy cừu trắng đang gặm cỏ trên thảm cỏ. Người rung chuông là một ông lão, bên cạnh ông là một bé trai đang đứng.
“Thì ra hai người ở đây.” Trần Bách Thất dắt theo Tề Lạc Nhân đi xuống sườn núi, tươi cười chào hỏi hai người kia: “Lâu quá không gặp rồi, Tiểu Tri, còn cả thầy nữa.”
Cậu bé tên là Tiểu Tri ngẩng đầu lên, Tề Lạc Nhân giật nảy mình đứa trẻ này trông giống Tiên tri quá mức! Gần như là được đúc ra từ cùng một khuôn!
Đứa bé trông chỉ khoảng năm sáu tuổi, ngước nhìn Trần Bách Thất một lúc, rồi buồn bã nói: “Em không nhớ chị.”
Trần Bách Thất cười nói: “Vậy còn nhớ Thiến Thiến không? Cô bé nhớ em lắm đấy.”
Cậu bé xinh xắn như ngọc phấn chau mày, ra sức nhớ ngẫm một lúc, rồi lắc đầu: “Em cũng không nhớ rõ nữa...”
Trần Bách Thất bất lực cười cười: “Thiến Thiến lại sắp buồn rồi. Nhưng không sao, lần sau đưa cô bé đến gặp em, hai đứa sẽ lại trở thành bạn tốt thôi.”
Cậu bé vui vẻ cười: “Vâng!”
“Vẫn chưa giới thiệu với cậu vị này là thầy tôi, cũng chính là người cậu đang muốn tìm.” Trần Bách Thất quay sang giới thiệu với Tề Lạc Nhân về ông lão chăn cừu mù mắt, sau đó lại nói với ông: “Thầy ơi, đây là Tề Lạc Nhân, học trò của con.”
Người mục đồng mù mắt trông đã rất già, làn da toàn thân nhăn nheo khô ráp như vỏ cây phủ đầy rêu xanh. Ông nhắm mắt lại, nơi đáng lẽ là con ngươi chỉ là hốc mắt lõm sâu, nhìn thoáng qua thật sự khiến người ta giật mình.
“Chào ông ạ.” Tề Lạc Nhân lễ phép chào.
Người mục đồng khẽ gật đầu: “Nếu con đã dạy nó rồi, thì không cần dẫn nó đến tìm ta nữa.”
“Thầy ơi, con nào dám so với thầy, bản lĩnh của thầy, con còn chưa học được nổi một phần mười kia mà.” Trần Bách Thất khiêm tốn đáp.
“Bởi vì trong đầu con có quá nhiều tạp niệm, nếu con có được một nửa sự chấp niệm của Tiểu Tri, thì làm sao lại thành ra cái dạng này?” Lão mục đồng trách mắng với vẻ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trần Bách Thất ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Tề Lạc Nhân thì vui sướиɠ thầm trong bụng, bình thường toàn là cậu bị Trần Bách Thất mắng, giờ thấy có người có thể dạy dỗ được Trần Bách Thất, cậu lập tức nhập vai xem kịch rất nhanh. Cảm giác này đại khái giống như nhìn thấy bà ngoại mắng mẹ mình người mẹ vốn luôn khí chất ngút trời trước ống kính bị bà ngoại mắng đến mức chẳng khác gì học sinh tiểu học, còn cậu thì cầm đống hạt dưa và kẹo bà ngoại dúi cho, vui vẻ ăn ngon lành.
Trần Bách Thất cười khổ: “Thầy à, thầy cũng phải chừa cho học trò chút thể diện trước mặt người khác chứ.”
Chiếc chuông trong tay lão mục đồng vẫn không ngừng vang lên. Ông quay về phía Tề Lạc Nhân, dường như thật sự có thể nhìn thấy anh bằng đôi mắt trũng sâu không còn nhãn cầu kia: “Quay về đi. Đợi khi Trần Bách Thất không còn gì để dạy cậu nữa, hãy đến tìm ta.”
Tề Lạc Nhân cứ thế mà mơ mơ hồ hồ leo núi, mơ mơ hồ hồ gặp một lão mục đồng mù và một cậu bé trông rất giống vị Tiên tri, rồi lại mơ mơ hồ hồ bị đuổi xuống núi.
Trên đường quay về, Tề Lạc Nhân không kìm được ngọn lửa hóng hớt đang hừng hực cháy trong lòng, bèn dò hỏi Trần Bách Thất: “Tiểu Tri có phải là con trai của ngài Tiên tri không?”
Trần Bách Thất thẳng thắn gật đầu.
Tiên tri mà cũng có con trai à... Nhận thức này khiến Tề Lạc Nhân vô cùng chấn động. Cậu theo bản năng cảm thấy, với thân phận địa vị và tính cách sở thích như vậy, kiểu người như Tiên tri đáng ra phải độc thân suốt đời mới đúng, ai ngờ ngay cả con cũng có rồi. Hơn nữa nhìn từ ngũ quan, cha con Tiên tri đều mang gương mặt thuần chất Đông phương, mà xét đến việc hầu hết NPC ở đây đều có dáng vẻ mũi cao mắt sâu, thì mẹ của Tiểu Tri tám chín phần là một người chơi.
“Thằng bé trí nhớ kém à?” Tề Lạc Nhân lại hỏi.
“Đúng là có chút vấn đề, thằng bé thường xuyên bị rối loạn ký ức, nên người của Tòa Thẩm Phán cũng không để nó chạy lung tung, thỉnh thoảng mới cho đến chỗ thầy tôi hoặc chỗ tôi thôi.”
Mặc dù Tề Lạc Nhân rất tò mò sao Tiên tri lại có con, cũng rất muốn biết mẹ đứa bé là ai, nhưng Trần Bách Thất lại không có ý định tiết lộ thêm gì nữa.
Khi Tề Lạc Nhân trở về nhà, kể sơ qua trải nghiệm hôm nay với bác sĩ Lữ, bác sĩ Lữ ngạc nhiên ra mặt:
“Ồ? Từ sau khi cậu chết đi sống lại, vận may hình như tốt lên nhiều đấy.”
“Có à?” Tề Lạc Nhân hỏi.
“Thật mà! Cậu xem này, cậu tìm được một sư phụ, mà người sư phụ ấy ấy còn dắt cậu đi gặp cả thầy của thầy. Kiểu này giống như hồi đại học được giáo sư nghiên cứu sinh đích thân chỉ định, thi lên cao học thì cả giáo sư hướng dẫn tiến sĩ cũng đã chốt sẵn luôn. Trời ơi, ví dụ này hay chưa? Có thấy mình may mắn phát sáng không?” Bác sĩ Lữ ghen tị nói.
Tề Lạc Nhân nghĩ nghĩ: “Hình như... đúng là vậy thật.”
Chẳng lẽ thuộc tính “xui xẻo hạng E” của mình đã bị vứt lại sau lần chết đó rồi sao? Tề Lạc Nhân vui sướиɠ đến mức cười không khép được miệng, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng đến một tương lai tươi sáng nơi mình chuyển nghề thành “May mắn hạng EX”.
Thế nhưng, đến ngày hôm sau cậu mới nhận ra... Con yêu tinh nhỏ mang tên xui xẻo hạng E, xưa nay chưa từng rời xa cậu nửa bước...
Chỉ một câu nói ấy thôi đã thiêu đốt sạch dũng khí trong cậu, khiến cậu phải chật vật bỏ chạy dưới ánh mắt như cười như không của Trần Bách Thất, sau đó suốt đêm trằn trọc không sao chợp mắt được.
Trong bóng tối, Tề Lạc Nhân lặng lẽ đếm tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cơ treo tường, không biết bao nhiêu lần mở mắt nhìn khối tinh thể sinh mệnh đặt ở đầu giường.
Tề Lạc Nhân nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi. Sức lực của cậu sớm đã cạn kiệt sau một ngày huấn luyện liên tục, mà những thăng trầm dữ dội mấy giờ trước lại càng rút cạn tinh thần. Não bộ của cậu đã không còn nghe lời, thế nhưng lại cố chấp không chịu ra lệnh cho đôi mắt nhắm lại.
Cậu nghĩ, có lẽ là vì cậu đang sợ.
Sợ trong mơ lại thấy cảnh tượng trước lúc mình chết, cũng sợ trong mơ lại gặp được Ninh Chu.
Cậu luôn cảm thấy bản thân còn nợ quá nhiều.
Cơn buồn ngủ dồn dập kéo đến, Tề Lạc Nhân mệt mỏi đến cực hạn cuối cùng cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau, Tề Lạc Nhân bị tiếng đập cửa ầm ầm của bác sĩ Lữ đánh thức. Khi tỉnh dậy, chiếc đồng hồ báo thức đặt đầu giường vẫn còn đang kêu vo vo, vậy mà cậu lại không hề nghe thấy gì cả!
Tề Lạc Nhân vội vàng chui ra khỏi chăn, còn chưa kịp hoàn hồn thì bác sĩ Lữ đã đứng chắn ngay cửa, chống nạnh như thể sắp ra trận đến nơi dù thực ra chỉ là chuẩn bị ra ngoài chạy bộ. Vì mặc quá nhiều lớp áo, trông anh ta chẳng khác gì một ấm trà mập ú: “Tôi còn chuẩn bị xong để chạy bộ rồi đấy, cậu còn chưa dậy hả? Mau chạy đi, không là muộn giờ đấy!”
Vì đã dốc toàn lực chạy nước rút như chạy 100 mét, Tề Lạc Nhân may mắn không bị trễ giờ khi đến nhà Trần Bách Thất. Trần Bách Thất đang đứng chờ trước cửa, tiếc nuối thở dài một hơi, con chó ba đầu địa ngục đang ngồi chồm hỗm bên chân hắn cũng thất vọng rêи ɾỉ một tiếng, khiến trái tim treo lơ lửng của Tề Lạc Nhân cuối cùng cũng yên vị trở lại.
Theo thường lệ, sau khi mua bữa sáng, Trần Bách Thất lại tiếp tục dẫn Tề Lạc Nhân huấn luyện lặn nước.
Hôm nay địa điểm huấn luyện là ở gần Đảo Vong Linh. Tề Lạc Nhân nhớ vị tiên tri ở Tòa Thẩm Phán từng nói với cậu rằng, nếu có thời gian thì hãy đến tìm một người mù sống sau núi của Đảo Vong Linh, thế là cậu thuận miệng hỏi Trần Bách Thất.
Trần Bách Thất nghi hoặc hỏi: “Sao cậu lại biết ông ta?”
“Ờ... là tiên tri nói với tôi.” Tề Lạc Nhân đáp.
“Tình cờ tôi cũng quen ông ấy. Vậy đi, hôm nay huấn luyện xong tôi dẫn cậu tới gặp.” Trần Bách Thất sảng khoái đồng ý.
Lại là một ngày đau khổ, sau ba lần lặn liên tục, Tề Lạc Nhân nằm bẹp bên mạn thuyền, thoi thóp như cá mắc cạn: “Lặn thêm vài lần nữa tôi có bị bệnh lặn không đấy?”
Trần Bách Thất cười nhạo: “Yên tâm đi, cậu dẻo dai hơn cậu tưởng nhiều đấy.”
Tề Lạc Nhân không biết nên buồn bực hay thấy an ủi nữa.
“Cô cứ nói mãi chuyện phải vượt qua giới hạn cơ thể, nhưng thật sự có thể làm được sao? Vượt qua giới hạn rồi là có thể ngưng tụ bán lĩnh vực à?” Tề Lạc Nhân hỏi.
“Không, bán lĩnh vực là một cảnh giới khác. Thế giới ác mộng và thế giới thực không hoàn toàn giống nhau, đặc biệt là về mặt giới hạn. Cảnh giới cao nhất đã biết hiện nay là cấp Lĩnh vực, dưới đó là cấp Bán lĩnh vực, rồi tiếp nữa là...” Trần Bách Thất vuốt cổ tay, như đang suy nghĩ cách diễn đạt sao cho dễ hiểu.
“Cấp người thường?” Tề Lạc Nhân chen vào một câu.
Trần Bách Thất liếc cậu một cái: “Đó là cấp bậc thấp nhất, chính là kiểu như cậu bây giờ, chẳng khác gì gà mờ cả.”
Tề Lạc Nhân hứng một đòn đau điếng.
“Nhưng mà...” Trần Bách Thất tiếp tục nói: “Phần lớn người chơi đến chết cũng chỉ dừng lại ở cấp bậc đó thôi, rất ít người có thể phá kén.”
“Phá kén?” Tề Lạc Nhân lập tức hỏi lại.
“Cảnh giới này không có một cách gọi cố định.” Trần Bách Thất đáp: “Có người gọi là đột phá, cũng có người gọi là tiên thiên, xuất khiếu, siêu thể, thậm chí có người còn gọi là khoá gen, chắc là do xem Vô Hạn Khủng Bố nhiều quá.”
“Vô Hạn Khủng Bố? Đó là cái gì vậy? Phim à?” Tề Lạc Nhân nghe thấy một từ lạ, liền tò mò hỏi.
“Là một cuốn tiểu thuyết từng rất thịnh hành khi tôi còn trẻ.” Trần Bách Thất nhàn nhạt nói: “Nhưng dù gọi bằng cái tên gì thì ý nghĩa đều giống nhau, cảnh giới này tượng trưng cho việc cậu đã phá vỡ giới hạn thể chất của con người. Ví dụ nhé, nếu cậu bị con chó cưng của tôi rượt mà có thể chạy được 100 mét dưới 10 giây, thì điều đó có nghĩa là cậu đã phá kén rồi.”
“Một khi phá kén, giới hạn năng lực ở mọi phương diện của cậu sẽ được nâng cao vượt bậc. Nhưng điều này không có nghĩa là cậu chắc chắn có thể đạt tới cấp độ bán lĩnh vực, càng không nói tới cái gọi là lĩnh vực xa vời kia. Một khi đạt tới cấp lĩnh vực, chỉ cần vận dụng lĩnh vực để đối phó với kẻ địch chưa đạt đến lĩnh vực, thì gần như là áp đảo tuyệt đối.”
“Cấp lĩnh vực đã đủ đáng sợ rồi, về sau còn có cảnh giới nào nữa thì không ai biết cả có lẽ là thành thần cũng nên.”
Tề Lạc Nhân có chút chán nản, giờ cậu mới thật sự hiểu được khoảng cách giữa cảnh giới của mình và Tô Hòa là xa vời đến mức nào. Điều này lại càng khiến cho hành vi định dùng cách tự bạo để cùng hắn đồng quy vu tận ngày trước trở nên ngây thơ đến buồn cười. Tô Hòa muốn đối phó với cậu, căn bản là một đòn “giáng cấp chiều không gian”, hoàn toàn áp đảo.
Buổi huấn luyện chiều nay, Tề Lạc Nhân cứ rũ rượi suốt, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà Trần Bách Thất đã giao cho cậu.
Kết thúc một ngày huấn luyện, con thuyền nhỏ của Trần Bách Thất cập vào bờ của Đảo Vong Linh, Tề Lạc Nhân lúc này hai chân run rẩy, toàn thân rã rời như nhũn ra.
Trần Bách Thất đùa cợt hỏi cậu có cần đỡ một tay không, Tề Lạc Nhân dựa vào chút tôn nghiêm đàn ông còn sót lại mới cố cắn răng từ chối, lê đôi chân nặng như đổ chì bước đi đầy khó nhọc.
Trần Bách Thất còn xấu tính bật cười: “Ây da, leo núi chẳng dễ dàng gì, vừa leo vừa cố gắng nha.”
Con đường leo núi phía sau quả thực là một bài kiểm tra đẫm máu và nước mắt, Tề Lạc Nhân phải nghỉ giữa chừng mấy lần. Trần Bách Thất không hối thúc cũng chẳng giúp đỡ, thỉnh thoảng còn cười híp mắt châm chọc vài câu. Đến khi thật sự leo được tới đỉnh núi sau, Tề Lạc Nhân chân mềm nhũn quỳ sụp xuống bậc đá, thở không ra hơi như sắp chết đến nơi.
Đảo Vong Linh đã ra khỏi phạm vi của Hoàng Hôn Chi Hương, tự nhiên cũng không còn bị ánh chiều tà bao phủ suốt ngày. Ánh nắng buổi trưa ấm áp chiếu rọi lên người Tề Lạc Nhân, loại ánh sáng ấm áp này dường như mang theo một sức mạnh kỳ diệu khó tả, theo từng nhịp hô hấp thấm dần vào cơ thể cậu, chẳng bao lâu sau cậu đã cảm thấy khá hơn.
“Đi được chưa?” Trần Bách Thất hỏi.
Tề Lạc Nhân lặng lẽ gật đầu, từ dưới đất đứng dậy.
Gió chiều thổi nhẹ, ấm áp và dịu dàng, chiếu rọi khắp đỉnh núi này. Nơi đây đã là sống núi cao nhất ở sườn sau núi, không có cây cối cao lớn, chỉ có đồng cỏ xanh mướt cùng những bụi cây thấp lùn. Con đường mòn quanh co do người và súc vật giẫm đạp mà thành cứ thế dẫn họ đi về phía trước, đến một phiến đá núi trơ trọi, nơi đó có một nhà nguyện nhỏ đổ nát.
Trong gió vang lên tiếng chuông leng keng trong trẻo, hai người theo âm thanh nhìn sang, thấy phía sườn núi bên dưới có một bầy cừu trắng đang gặm cỏ trên thảm cỏ. Người rung chuông là một ông lão, bên cạnh ông là một bé trai đang đứng.
“Thì ra hai người ở đây.” Trần Bách Thất dắt theo Tề Lạc Nhân đi xuống sườn núi, tươi cười chào hỏi hai người kia: “Lâu quá không gặp rồi, Tiểu Tri, còn cả thầy nữa.”
Cậu bé tên là Tiểu Tri ngẩng đầu lên, Tề Lạc Nhân giật nảy mình đứa trẻ này trông giống Tiên tri quá mức! Gần như là được đúc ra từ cùng một khuôn!
Đứa bé trông chỉ khoảng năm sáu tuổi, ngước nhìn Trần Bách Thất một lúc, rồi buồn bã nói: “Em không nhớ chị.”
Trần Bách Thất cười nói: “Vậy còn nhớ Thiến Thiến không? Cô bé nhớ em lắm đấy.”
Cậu bé xinh xắn như ngọc phấn chau mày, ra sức nhớ ngẫm một lúc, rồi lắc đầu: “Em cũng không nhớ rõ nữa...”
Trần Bách Thất bất lực cười cười: “Thiến Thiến lại sắp buồn rồi. Nhưng không sao, lần sau đưa cô bé đến gặp em, hai đứa sẽ lại trở thành bạn tốt thôi.”
Cậu bé vui vẻ cười: “Vâng!”
“Vẫn chưa giới thiệu với cậu vị này là thầy tôi, cũng chính là người cậu đang muốn tìm.” Trần Bách Thất quay sang giới thiệu với Tề Lạc Nhân về ông lão chăn cừu mù mắt, sau đó lại nói với ông: “Thầy ơi, đây là Tề Lạc Nhân, học trò của con.”
Người mục đồng mù mắt trông đã rất già, làn da toàn thân nhăn nheo khô ráp như vỏ cây phủ đầy rêu xanh. Ông nhắm mắt lại, nơi đáng lẽ là con ngươi chỉ là hốc mắt lõm sâu, nhìn thoáng qua thật sự khiến người ta giật mình.
“Chào ông ạ.” Tề Lạc Nhân lễ phép chào.
Người mục đồng khẽ gật đầu: “Nếu con đã dạy nó rồi, thì không cần dẫn nó đến tìm ta nữa.”
“Thầy ơi, con nào dám so với thầy, bản lĩnh của thầy, con còn chưa học được nổi một phần mười kia mà.” Trần Bách Thất khiêm tốn đáp.
“Bởi vì trong đầu con có quá nhiều tạp niệm, nếu con có được một nửa sự chấp niệm của Tiểu Tri, thì làm sao lại thành ra cái dạng này?” Lão mục đồng trách mắng với vẻ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trần Bách Thất ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Tề Lạc Nhân thì vui sướиɠ thầm trong bụng, bình thường toàn là cậu bị Trần Bách Thất mắng, giờ thấy có người có thể dạy dỗ được Trần Bách Thất, cậu lập tức nhập vai xem kịch rất nhanh. Cảm giác này đại khái giống như nhìn thấy bà ngoại mắng mẹ mình người mẹ vốn luôn khí chất ngút trời trước ống kính bị bà ngoại mắng đến mức chẳng khác gì học sinh tiểu học, còn cậu thì cầm đống hạt dưa và kẹo bà ngoại dúi cho, vui vẻ ăn ngon lành.
Trần Bách Thất cười khổ: “Thầy à, thầy cũng phải chừa cho học trò chút thể diện trước mặt người khác chứ.”
Chiếc chuông trong tay lão mục đồng vẫn không ngừng vang lên. Ông quay về phía Tề Lạc Nhân, dường như thật sự có thể nhìn thấy anh bằng đôi mắt trũng sâu không còn nhãn cầu kia: “Quay về đi. Đợi khi Trần Bách Thất không còn gì để dạy cậu nữa, hãy đến tìm ta.”
Tề Lạc Nhân cứ thế mà mơ mơ hồ hồ leo núi, mơ mơ hồ hồ gặp một lão mục đồng mù và một cậu bé trông rất giống vị Tiên tri, rồi lại mơ mơ hồ hồ bị đuổi xuống núi.
Trên đường quay về, Tề Lạc Nhân không kìm được ngọn lửa hóng hớt đang hừng hực cháy trong lòng, bèn dò hỏi Trần Bách Thất: “Tiểu Tri có phải là con trai của ngài Tiên tri không?”
Trần Bách Thất thẳng thắn gật đầu.
Tiên tri mà cũng có con trai à... Nhận thức này khiến Tề Lạc Nhân vô cùng chấn động. Cậu theo bản năng cảm thấy, với thân phận địa vị và tính cách sở thích như vậy, kiểu người như Tiên tri đáng ra phải độc thân suốt đời mới đúng, ai ngờ ngay cả con cũng có rồi. Hơn nữa nhìn từ ngũ quan, cha con Tiên tri đều mang gương mặt thuần chất Đông phương, mà xét đến việc hầu hết NPC ở đây đều có dáng vẻ mũi cao mắt sâu, thì mẹ của Tiểu Tri tám chín phần là một người chơi.
“Thằng bé trí nhớ kém à?” Tề Lạc Nhân lại hỏi.
“Đúng là có chút vấn đề, thằng bé thường xuyên bị rối loạn ký ức, nên người của Tòa Thẩm Phán cũng không để nó chạy lung tung, thỉnh thoảng mới cho đến chỗ thầy tôi hoặc chỗ tôi thôi.”
Mặc dù Tề Lạc Nhân rất tò mò sao Tiên tri lại có con, cũng rất muốn biết mẹ đứa bé là ai, nhưng Trần Bách Thất lại không có ý định tiết lộ thêm gì nữa.
Khi Tề Lạc Nhân trở về nhà, kể sơ qua trải nghiệm hôm nay với bác sĩ Lữ, bác sĩ Lữ ngạc nhiên ra mặt:
“Ồ? Từ sau khi cậu chết đi sống lại, vận may hình như tốt lên nhiều đấy.”
“Có à?” Tề Lạc Nhân hỏi.
“Thật mà! Cậu xem này, cậu tìm được một sư phụ, mà người sư phụ ấy ấy còn dắt cậu đi gặp cả thầy của thầy. Kiểu này giống như hồi đại học được giáo sư nghiên cứu sinh đích thân chỉ định, thi lên cao học thì cả giáo sư hướng dẫn tiến sĩ cũng đã chốt sẵn luôn. Trời ơi, ví dụ này hay chưa? Có thấy mình may mắn phát sáng không?” Bác sĩ Lữ ghen tị nói.
Tề Lạc Nhân nghĩ nghĩ: “Hình như... đúng là vậy thật.”
Chẳng lẽ thuộc tính “xui xẻo hạng E” của mình đã bị vứt lại sau lần chết đó rồi sao? Tề Lạc Nhân vui sướиɠ đến mức cười không khép được miệng, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng đến một tương lai tươi sáng nơi mình chuyển nghề thành “May mắn hạng EX”.
Thế nhưng, đến ngày hôm sau cậu mới nhận ra... Con yêu tinh nhỏ mang tên xui xẻo hạng E, xưa nay chưa từng rời xa cậu nửa bước...
4
0
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
