0 chữ
Chương 38
Chương 38: Giữ gìn danh tiếng cho phủ Linh Sư
Y tá đặt Vu Hiểu Yến đã hôn mê trở lại giường bệnh, sau đó buộc chặt lại chiếc áo trói.
"Shhh..."
Lâm Trục Nguyệt được Thời Xán đỡ ngồi xuống ghế.
"Chân hình như hơi bị trật rồi."
Thời Xán hỏi: "Đau lắm sao?"
Chử Hoành Vũ cũng lo lắng nói: "Có cần chụp phim xem thử không?"
Lâm Trục Nguyệt lắc đầu, trả lời: "Chỉ hơi nhói nhói, không nghiêm trọng lắm, chắc là không sao đâu."
Thời Xán quay sang nhìn Vu Hiểu Yến vẫn còn đang mê man: "Cô bé thường xuyên phát điên thế này à?"
"Thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh táo, nhưng đa phần vẫn là phát điên nhiều hơn."
Y tá chỉ vào bức tường bị cào xước:
"Cô bé thường xuyên cào tường, cào đến khi tay đầy máu cũng không chịu dừng lại. Lúc cào cứ liên miệng lẩm bẩm "chết đi", "cho tôi chết". Chúng tôi cho cô bé mặc áo trói, còn trói chặt vào giường, nhưng lần nào cũng bị cô bé giằng ra được, sức mạnh chẳng giống con gái chút nào."
"Thuốc an thần không có tác dụng với cô bé, tăng liều cũng không ăn thua, nên bây giờ chúng tôi cũng không tiêm nữa."
Thời Xán gật đầu, đưa ra nhận định: "Bút tiên này rất mạnh."
Đúng lúc này, điện thoại của Thời Xán vang lên.
"Là Diệp Dương Gia." Thời Xán nghe máy: "Alo."
Giọng Diệp Dương Gia vang lên từ đầu dây bên kia: "Tìm thấy hồn phách rồi, nhưng thiếu hai phách, không biết đã tan biến hay bị câu mất rồi. Bên cậu thế nào? Tìm thấy bút tiên chưa?"
Thời Xán không đáp.
Suy cho cùng vẫn là bạn thân, dù cách một cái điện thoại, Diệp Dương Gia cũng đoán ra được chuyện vừa xảy ra bên phía Thời Xán, giọng đầy kinh ngạc: "Cậu thất thủ?"
Giọng Văn Mịch Yên mơ hồ vọng đến: "Ngay cả bút tiên mà cũng bị thất thủ?"
Giọng nói Thời Xán tràn đầy khó chịu: "Búi tiên này rất kỳ quái, chúng tôi vừa đến bệnh viện, nó đã bắt đầu khıêυ khí©h. Lá gan to như vậy, tôi còn tưởng nó sẽ đánh một trận cho ra ngô ra khoai cơ. Ai ngờ lại bỏ chạy!"
"Các cậu bắt xe qua đây đi, nếu Phạm Đào Đào bị câu hồn thật thì chắc chắn là do bút tiên làm. Phải bắt được nó, lấy lại hai phách kia, nếu không Phạm Đào Đào thiếu hai phách, có tỉnh lại cũng biến thành đứa ngốc."
Thời Xán cúp máy.
Lâm Trục Nguyệt lo lắng hỏi: "Còn bắt được không?"
Chử Hoành Vũ cũng hơi sốt ruột: "Nếu nó vừa thấy linh sư là lập tức bỏ chạy, chẳng phải sẽ rất khó bắt sao?"
"Loại quỷ hồn vừa thấy linh sư là bỏ chạy vốn không ít."
Thời Xán bẻ ngón tay, trong mắt lộ ra vài phần sát khí, nói: "Nếu vì thế mà thất bại thì tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của phủ Linh Sư sẽ giảm ít nhất bốn mươi phần trăm. Để giữ danh tiếng cho phủ Linh Sư , tên bút tiên này có chạy đến chân trời góc bể cũng phải ngoan ngoãn chui vào túi bát quái và thẻ ngân hàng của tôi, còn phải bồi thường tiền thuốc men cho đồng đội của tôi nữa."
Lâm Trục Nguyệt hỏi: "Vậy định bắt kiểu gì?"
Thời Xán không trả lời, chỉ lấy ra một sợi dây đỏ buộc vào cổ chân Vu Hiểu Yến. Trên dây treo một mặt ngọc bạc nguyên chất, bên trong nhét đầy chu sa, vỏ ngoài trơn bóng, khắc kín chú văn, không rõ cụ thể nội dung là gì, nhưng chắc chắn là để trừ tà.
Thời Xán nói với nhân viên y tế: "Sau này không cần trói cô bé nữa, cô bé sẽ không phát điên nữa đâu."
Nhân viên y tế nhìn Thời Xán bằng ánh mắt bán tín bán nghi, nhưng không ai tháo dây trói trên người Vu Hiểu Yến ra. Họ định đợi cô bé tỉnh lại xem tình hình thế nào, nếu thật sự không phát bệnh nữa, sẽ tháo cả áo trói luôn.
"Tôi cần nói chuyện với Vu Hiểu Yến sau khi cô bé tỉnh lại."
Thời Xán khoanh tay, nói ra sắp xếp của mình: "Nhưng tôi không muốn ngồi chờ trong phòng bệnh. Thế này nhé, hai chúng ta ra ngoài uống ly cà phê, tiện thể tụ hợp với nhóm Diệp Dương Gia, cùng sắp xếp lại manh mối lần này."
"Đội phó Chử ở lại đây, nếu Vu Hiểu Yến tỉnh lại hoặc có tình huống gì đặc biệt thì lập tức báo cho tôi, được chứ?"
Chử Hoành Vũ nhìn nhân viên y tế, sau khi đọc được suy nghĩ trong mắt đối phương mới gật đầu đồng ý với Thời Xán: "Tất nhiên rồi, cậu Thời, cô Lâm."
Thời Xán gật đầu.
Chử Hoành Vũ đã đồng ý, vậy anh cứ theo kế hoạch mà làm.
Anh vươn tay về phía Lâm Trục Nguyệt, hỏi: "Cậu thích latte dừa tươi hay cappuccino? Tôi đỡ cậu xuống lầu nhé? Hình như tầng một có chỗ cho mượn xe lăn đấy."
Lâm Trục Nguyệt hất tay anh ra: "Tôi đã nói là không nghiêm trọng mà! Không, nghiêm, trọng! Không cần đỡ, càng không cần xe lăn!"
Cô còn đứng dậy đi vài bước, nhún chân hai cái để chứng minh chân tay mình vẫn ổn.
Thời Xán cũng không tiện nói thêm, đành gật đầu: "Được rồi, vậy chúng ta đến quán cà phê, đi thôi."
Hai người cùng rời khỏi phòng bệnh, xuống lầu, từ khu nội trú đi bộ đến cổng bệnh viện, rồi tìm một quán cà phê gần đó được đánh giá khá tốt, tên là Quán Cà Phê Kẹo Bông.
Đây là một quán cà phê rất nhỏ, cộng cả chủ quán thì chỉ có ba nhân viên phục vụ. Nhưng menu lại rất phong phú, ngoài cà phê còn có các loại thức uống khác, rất nhiều loại bánh ngọt, bánh quy, kem, thậm chí có cả bánh nướng nóng hổi vừa ra lò.
"Chào quý khách, xin hỏi anh chị muốn ngồi ở đâu ạ?"
Nhân viên vừa mang cà phê cho một vị khách xong, trong tay còn cầm khay gỗ tròn, chưa kịp đặt xuống đã vội vàng đón tiếp Lâm Trục Nguyệt và Thời Xán bước vào.
"Tất cả chỗ trống hiện tại trong quán đều có thể ngồi được ạ."
Thời Xán hỏi: "Có phòng riêng không?"
Nhân viên dùng giọng nhẹ nhàng vừa trả lời vừa nhắc nhở: "Có hai phòng riêng, hiện tại đều đang trống. Nhưng phòng riêng có tính thêm phí, mỗi phòng là 368 tệ, dùng được hai tiếng rưỡi, quá giờ sẽ tính phí gia hạn."
Ý của nhân viên phục vụ là, thuê phòng riêng không có lời, đừng nên thuê.
Thế nhưng Lâm Trục Nguyệt lại nghịch chiều gió mà tiến lên: "Vậy thì thuê phòng riêng đi."
368 tệ thôi mà, cũng không phải bảng Anh, cô không đến mức vì mấy đồng này mà đau lòng.
Hơn nữa, lát nữa Diệp Dương Gia và Văn Mịch Yên sẽ tới, mọi người phải cùng bàn chuyện bắt bút tiên. Xét đến tính bí mật của linh sư và nhiệm vụ, có một phòng riêng vẫn tiện nói chuyện hơn.
Nhân viên phục vụ dẫn Lâm Trục Nguyệt và Thời Xán đi vào phòng riêng, vừa đi vừa chu đáo nói cho họ biết mật khẩu Wi-Fi của quán.
Thời Xán lấy điện thoại ra, gửi định vị cho Diệp Dương Gia.
Vào phòng riêng, Lâm Trục Nguyệt và Thời Xán ngồi đối diện nhau, dùng điện thoại quét mã QR ở góc bàn, gọi đồ uống và món ăn mình muốn.
"Shhh..."
Lâm Trục Nguyệt được Thời Xán đỡ ngồi xuống ghế.
"Chân hình như hơi bị trật rồi."
Thời Xán hỏi: "Đau lắm sao?"
Chử Hoành Vũ cũng lo lắng nói: "Có cần chụp phim xem thử không?"
Lâm Trục Nguyệt lắc đầu, trả lời: "Chỉ hơi nhói nhói, không nghiêm trọng lắm, chắc là không sao đâu."
Thời Xán quay sang nhìn Vu Hiểu Yến vẫn còn đang mê man: "Cô bé thường xuyên phát điên thế này à?"
"Thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh táo, nhưng đa phần vẫn là phát điên nhiều hơn."
Y tá chỉ vào bức tường bị cào xước:
"Cô bé thường xuyên cào tường, cào đến khi tay đầy máu cũng không chịu dừng lại. Lúc cào cứ liên miệng lẩm bẩm "chết đi", "cho tôi chết". Chúng tôi cho cô bé mặc áo trói, còn trói chặt vào giường, nhưng lần nào cũng bị cô bé giằng ra được, sức mạnh chẳng giống con gái chút nào."
Thời Xán gật đầu, đưa ra nhận định: "Bút tiên này rất mạnh."
Đúng lúc này, điện thoại của Thời Xán vang lên.
"Là Diệp Dương Gia." Thời Xán nghe máy: "Alo."
Giọng Diệp Dương Gia vang lên từ đầu dây bên kia: "Tìm thấy hồn phách rồi, nhưng thiếu hai phách, không biết đã tan biến hay bị câu mất rồi. Bên cậu thế nào? Tìm thấy bút tiên chưa?"
Thời Xán không đáp.
Suy cho cùng vẫn là bạn thân, dù cách một cái điện thoại, Diệp Dương Gia cũng đoán ra được chuyện vừa xảy ra bên phía Thời Xán, giọng đầy kinh ngạc: "Cậu thất thủ?"
Giọng Văn Mịch Yên mơ hồ vọng đến: "Ngay cả bút tiên mà cũng bị thất thủ?"
Giọng nói Thời Xán tràn đầy khó chịu: "Búi tiên này rất kỳ quái, chúng tôi vừa đến bệnh viện, nó đã bắt đầu khıêυ khí©h. Lá gan to như vậy, tôi còn tưởng nó sẽ đánh một trận cho ra ngô ra khoai cơ. Ai ngờ lại bỏ chạy!"
Thời Xán cúp máy.
Lâm Trục Nguyệt lo lắng hỏi: "Còn bắt được không?"
Chử Hoành Vũ cũng hơi sốt ruột: "Nếu nó vừa thấy linh sư là lập tức bỏ chạy, chẳng phải sẽ rất khó bắt sao?"
"Loại quỷ hồn vừa thấy linh sư là bỏ chạy vốn không ít."
Thời Xán bẻ ngón tay, trong mắt lộ ra vài phần sát khí, nói: "Nếu vì thế mà thất bại thì tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của phủ Linh Sư sẽ giảm ít nhất bốn mươi phần trăm. Để giữ danh tiếng cho phủ Linh Sư , tên bút tiên này có chạy đến chân trời góc bể cũng phải ngoan ngoãn chui vào túi bát quái và thẻ ngân hàng của tôi, còn phải bồi thường tiền thuốc men cho đồng đội của tôi nữa."
Thời Xán không trả lời, chỉ lấy ra một sợi dây đỏ buộc vào cổ chân Vu Hiểu Yến. Trên dây treo một mặt ngọc bạc nguyên chất, bên trong nhét đầy chu sa, vỏ ngoài trơn bóng, khắc kín chú văn, không rõ cụ thể nội dung là gì, nhưng chắc chắn là để trừ tà.
Thời Xán nói với nhân viên y tế: "Sau này không cần trói cô bé nữa, cô bé sẽ không phát điên nữa đâu."
Nhân viên y tế nhìn Thời Xán bằng ánh mắt bán tín bán nghi, nhưng không ai tháo dây trói trên người Vu Hiểu Yến ra. Họ định đợi cô bé tỉnh lại xem tình hình thế nào, nếu thật sự không phát bệnh nữa, sẽ tháo cả áo trói luôn.
"Tôi cần nói chuyện với Vu Hiểu Yến sau khi cô bé tỉnh lại."
Thời Xán khoanh tay, nói ra sắp xếp của mình: "Nhưng tôi không muốn ngồi chờ trong phòng bệnh. Thế này nhé, hai chúng ta ra ngoài uống ly cà phê, tiện thể tụ hợp với nhóm Diệp Dương Gia, cùng sắp xếp lại manh mối lần này."
"Đội phó Chử ở lại đây, nếu Vu Hiểu Yến tỉnh lại hoặc có tình huống gì đặc biệt thì lập tức báo cho tôi, được chứ?"
Chử Hoành Vũ nhìn nhân viên y tế, sau khi đọc được suy nghĩ trong mắt đối phương mới gật đầu đồng ý với Thời Xán: "Tất nhiên rồi, cậu Thời, cô Lâm."
Thời Xán gật đầu.
Chử Hoành Vũ đã đồng ý, vậy anh cứ theo kế hoạch mà làm.
Anh vươn tay về phía Lâm Trục Nguyệt, hỏi: "Cậu thích latte dừa tươi hay cappuccino? Tôi đỡ cậu xuống lầu nhé? Hình như tầng một có chỗ cho mượn xe lăn đấy."
Lâm Trục Nguyệt hất tay anh ra: "Tôi đã nói là không nghiêm trọng mà! Không, nghiêm, trọng! Không cần đỡ, càng không cần xe lăn!"
Cô còn đứng dậy đi vài bước, nhún chân hai cái để chứng minh chân tay mình vẫn ổn.
Thời Xán cũng không tiện nói thêm, đành gật đầu: "Được rồi, vậy chúng ta đến quán cà phê, đi thôi."
Hai người cùng rời khỏi phòng bệnh, xuống lầu, từ khu nội trú đi bộ đến cổng bệnh viện, rồi tìm một quán cà phê gần đó được đánh giá khá tốt, tên là Quán Cà Phê Kẹo Bông.
Đây là một quán cà phê rất nhỏ, cộng cả chủ quán thì chỉ có ba nhân viên phục vụ. Nhưng menu lại rất phong phú, ngoài cà phê còn có các loại thức uống khác, rất nhiều loại bánh ngọt, bánh quy, kem, thậm chí có cả bánh nướng nóng hổi vừa ra lò.
"Chào quý khách, xin hỏi anh chị muốn ngồi ở đâu ạ?"
Nhân viên vừa mang cà phê cho một vị khách xong, trong tay còn cầm khay gỗ tròn, chưa kịp đặt xuống đã vội vàng đón tiếp Lâm Trục Nguyệt và Thời Xán bước vào.
"Tất cả chỗ trống hiện tại trong quán đều có thể ngồi được ạ."
Thời Xán hỏi: "Có phòng riêng không?"
Nhân viên dùng giọng nhẹ nhàng vừa trả lời vừa nhắc nhở: "Có hai phòng riêng, hiện tại đều đang trống. Nhưng phòng riêng có tính thêm phí, mỗi phòng là 368 tệ, dùng được hai tiếng rưỡi, quá giờ sẽ tính phí gia hạn."
Ý của nhân viên phục vụ là, thuê phòng riêng không có lời, đừng nên thuê.
Thế nhưng Lâm Trục Nguyệt lại nghịch chiều gió mà tiến lên: "Vậy thì thuê phòng riêng đi."
368 tệ thôi mà, cũng không phải bảng Anh, cô không đến mức vì mấy đồng này mà đau lòng.
Hơn nữa, lát nữa Diệp Dương Gia và Văn Mịch Yên sẽ tới, mọi người phải cùng bàn chuyện bắt bút tiên. Xét đến tính bí mật của linh sư và nhiệm vụ, có một phòng riêng vẫn tiện nói chuyện hơn.
Nhân viên phục vụ dẫn Lâm Trục Nguyệt và Thời Xán đi vào phòng riêng, vừa đi vừa chu đáo nói cho họ biết mật khẩu Wi-Fi của quán.
Thời Xán lấy điện thoại ra, gửi định vị cho Diệp Dương Gia.
Vào phòng riêng, Lâm Trục Nguyệt và Thời Xán ngồi đối diện nhau, dùng điện thoại quét mã QR ở góc bàn, gọi đồ uống và món ăn mình muốn.
7
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
