TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37: Tôi tưởng cậu sẽ mắng tôi vì làm bút tiên chạy mất

Lâm Trục Nguyệt vô thức ngẩng đầu nhìn lên tầng.

Ngay sau đó, cô giật nhẹ tay áo Thời Xán.

Ở một khung cửa sổ trên tầng 3, cô thấy có người đứng sát cửa, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm bọn họ. Người đó mặc đồ tối màu, do tấm rèm xám mờ che chắn nên khó xác định chính xác màu sắc. Nhưng Lâm Trục Nguyệt có thể nhìn rõ, gương mặt người kia trắng bệch dị thường, là kiểu trắng bệch không giống người sống.

Bên cửa sổ bị bao phủ một lớp sương đen xám.

Lâm Trục Nguyệt hỏi: "Không phải người chứ?"

"Ừ, là vong hồn, hoan nữa còn là lệ quỷ."

Thời Xán ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt trắng bệch kia: "Có khi chính là kẻ chúng ta cần tìm."

Một lát sau, hồn ma xoay người, biến mất sau khung cửa sổ.

Chưa đến năm phút, Chử Hoành Vũ đã vội vàng chạy đến, nói với Lâm Trục Nguyệt và Thời Xán: "Người bên khu nội trú vừa báo, Vu Hiểu Yến phát điên rồi."

Vu Hiểu Yến chính là người thứ hai có liên quan đến sự việc lần này, hiện tại do liên tục xuất hiện các hành vi tự hại bất thường nên bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Thời Xán thúc giục: "Đừng chậm trễ nữa, mau dẫn đường."

Chử Hoành Vũ dẫn Lâm Trục Nguyệt và Thời Xán lên lầu.

Tầng một và tầng hai của khu nội trú là nơi ở của những bệnh nhân có thể tự do đi lại, nhưng bắt đầu từ tầng ba, bệnh nhân đều bị quản lý nghiêm ngặt, thậm chí cầu thang nối từ tầng hai lên tầng ba còn có cảnh sát canh giữ.

Lâm Trục Nguyệt từng nghe nói, trong bệnh viện tâm thần không chỉ có bệnh nhân hành vi bất thường, mà còn có những tội phạm từng gây tổn thương cho người khác vì tinh thần bất ổn.

Chử Hoành Vũ đưa thẻ đặc vụ cho cảnh sát xem.

Lâm Trục Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.

Cô cảm nhận được...

Một luồng ác ý tàn bạo, khủng khϊếp đến cực độ...

Sắp có chuyện rồi!

"Xin lỗi, cho qua một chút!"

Lâm Trục Nguyệt lách qua giữa hai viên cảnh sát, chui qua dây cảnh giới, ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang.

"Này!"

Thời Xán nhét thẻ đặc vụ vào tay cảnh sát. "Tôi lên trước đây, không thể để cậu ấy hành động một mình!"

Lâm Trục Nguyệt leo lên tầng ba, không kịp nhìn cấu trúc hành lang, lập tức chạy về phía bên phải.

Rẽ phải, có một cánh cửa phòng bệnh khép hờ.

Bên trong vọng ra tiếng khóc lạc giọng của cô gái, còn có vài giọng người lo lắng.

"Không dùng áo bó sao?"

"Dùng rồi, đứa trẻ này vẫn vùng ra được! Mỗi lần phát bệnh là sức lực lại lớn bất thường, không gì trói nổi! Mau, phụ một tay giữ lại, tay con bé vừa mới khá hơn chút xíu..."

"Buông tôi ra! Buông ra! Tôi muốn chết!"

Lâm Trục Nguyệt chạy về phía phòng bệnh, vừa chạy vừa vô thức đưa tay che miệng mũi.

Sương đen mờ lơ lửng khắp hành lang tầng ba, Lâm Trục Nguyệt có cảm giác chỉ cần hít phải là sẽ hít cả đống độc tố nặng vào phổi.

"Rầm!"

Lâm Trục Nguyệt đá tung cửa, xông vào phòng bệnh.

Bên trong có hai y tá và hai cảnh sát, còn có một cô gái trẻ tuổi – chính là Vu Hiểu Yến, người có liên quan thứ hai trong nhiệm vụ lần này.

Cô gái đang giãy giụa dữ dội, ánh mắt chứa đầy sự điên loạn, kinh hoàng và tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên má, cả hai tay bị giữ chặt, mười đầu ngón tay đều nứt toác, máu thịt be bét.

Trên tường có vô số vết cào cấu, sâu hoắm, điên cuồng, như móng vuốt dã thú. Những vết này còn lưu lại máu tươi và máu khô, rõ ràng đều là máu từ tay cô gái.

Có lẽ vì Lâm Trục Nguyệt xông vào quá đột ngột, Vu Hiểu Yến đang phát điên chợt khựng lại, sau đó thều thào nói: "Cứu tôi, cứu tôi với..."

Tứ chi vừa rồi còn đủ sức hất văng cả cảnh sát lẫn y tá bỗng mềm nhũn vô lực.

Y tá và cảnh sát nhìn nhau, sau đó thả lỏng tay đang giữ chặt Vu Hiểu Yến.

Lâm Trục Nguyệt có cảm giác như bị điện giật, không những không thở phào, ngược lại còn dựng hết cả gai ốc: "Đừng thả cô bé ra!"

Vu Hiểu Yến khẽ cười, tứ chi hồi phục sức lực, đột ngột xoay người thoát khỏi tay cảnh sát và y tá, như viên đạn lao về phía khung cửa sổ hẹp có gắn lan can bảo hộ.

Cơ thể Lâm Trục Nguyệt đã có sẵn phản xạ trong tình huống nguy hiểm, cô lao tới với tốc độ nhanh nhất, vươn tay chộp lấy Vu Hiểu Yến đang định lao ra ngoài.

Tiếng cửa kính vỡ vụn, tiếng lan can bị đâm gãy vang lên.

Trong một thoáng, đầu óc Lâm Trục Nguyệt trống rỗng.

Nhảy ra rồi? Không ngăn kịp?

Không, đã ngăn được rồi.

Cô đang ôm một cơ thể mềm mại và ấm áp trong lòng. Ban nãy cô vừa kịp ôm chặt Vu Hiểu Yến, sau đó ngã nhào xuống đất.

Vậy, kẻ vừa lao ra khỏi cửa sổ là...

Thời Xán đi đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, không vui nói: "Lại chạy? Dám để nạn nhân phát điên trước mặt linh sư, chẳng phải đang khıêυ khí©h à?"

Đã khıêυ khí©h rồi còn chạy cái gì?

Y tá phản ứng lại: "Mau đỡ người dậy."

Mấy người họ cùng nhau đỡ Lâm Trục Nguyệt và Vu Hiểu Yến dậy. Vu Hiểu Yến đã hôn mê.

"Làm tốt lắm."

Thời Xán đỡ Lâm Trục Nguyệt dậy: "Không bị thương chứ?"

"Chắc là không, cô bé không sao chứ?"

Lâm Trục Nguyệt đứng dậy, điều chỉnh lại hơi thở, lúc này mới bắt đầu thấy sợ. Để giảm bớt cảm giác hoảng loạn trong lòng, cô còn nói đùa với Thời Xán: "Tôi tưởng cậu sẽ mắng tôi vì làm bút tiên chạy mất."

"Không đâu, quy tắc của linh sư là trong bất kỳ sự việc nào, cũng phải đặt mạng người còn sống lên hàng đầu."

Thời Xán nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ nát: "Quỷ chạy mất thì còn có thể bắt lại, nhưng người sống thì chỉ có một mạng mà thôi. Nếu đâm vào cửa sổ kia, dù không nhảy ra được thì cũng chẳng khá hơn là bao."

7

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.