TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Ở kiếp trước, vào đúng ngày nguyên chủ bị bắt, chị dâu Đinh Xuân Lệ vì quá hoảng sợ mà bị động thai, mất nhiều máu, cuối cùng hai mẹ con cùng tử vong.

Hôm đó là ngay sau vụ thu hoạch mùa thu, chị dâu vốn đã quá mệt mỏi, thai nhi cũng yếu. Chỉ một cơn sốc nhỏ thôi cũng đủ khiến chị dâu mất mạng.

“Những việc nhẹ nhàng trong thôn thường để cho mấy cụ già với bọn nhỏ làm. Chị còn khỏe mạnh sao lại giành việc với họ được?” Đinh Xuân Lệ cười hiền hòa đáp.

Chị không muốn để ba chồng phải đi nhờ vả trưởng thôn. Cũng lo dân làng dị nghị, trong thôn có mấy người cũng đang mang thai, nếu trưởng thôn ưu tiên mỗi mình chị làm việc nhẹ, người khác liệu có phục?

Không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng. Đến lúc đó, e là cả thôn lại làm ầm lên mất.

“Nguyên Xuân, em mang cháo ra nhà chính đi, chị vào bếp lấy ít bánh ngô.” Dứt lời chị dâu xoay người bước vào gian bếp.

Nguyên Xuân ôm bát cháo rau dại nóng hổi, bước vào nhà chính.

Hơi nóng bốc lên thơm phức khiến cô vô thức nuốt nước bọt.

Đã bao lâu rồi… cô chưa được ăn hạt gạo đúng nghĩa?

Năm thứ ba sau khi tận thế bắt đầu, ngũ cốc gần như biến mất. Cây cối cũng biến dị, thứ nào thứ nấy đều có độc.

Cô sống nhờ vào thịt thú biến dị suốt bảy năm – thứ đó chẳng khác gì vỏ cây khô, vừa dai vừa đắng, ăn như nhai dây thừng thậm chí nuốt vào còn cảm giác như sắp rách cổ họng.

Trời biết… cô thèm gạo đến mức nào.

Nhưng dù có thèm, Nguyên Xuân vẫn nhịn.

Cô đặt cháo lên bàn rồi tiếc nuối rút lui, đi vào bếp.

“Cả nhà đi đâu hết vậy chị?” Cô hỏi ngay khi bước vào gian bếp.

Đinh Xuân Lệ đang gom bánh ngô trong nồi cho vào cái rổ tre, ngẩng đầu trả lời: “Mọi người đều ra ruộng để tưới nước rồi. Mẹ nói, phải tranh thủ tưới đợt cuối cùng trước mùa thu hoạch để khoai, cải và củ cải lớn nhanh một chút. Như vậy thu được nhiều hơn, đủ ăn cả mùa đông.”

“Lũ nhỏ cũng theo ra đồng nhổ cỏ hết rồi.”

Đinh Xuân Lệ lấy một miếng vải sạch, phủ lên rổ bánh ngô rồi nói tiếp: “Em đem bánh ra đặt ở nhà chính nhé, chị đi đun thêm ít nước, để bà và ba mẹ về còn rửa tay rửa chân cho đỡ mệt.”

Nguyên Xuân nuốt khan, nhanh chóng bưng rổ bánh ra đặt đúng chỗ, sau đó quay người chạy biến ra cửa: “Chị dâu, em ra ruộng giúp mọi người một tay nhé!”

Không thể ở lại thêm giây nào nữa.

Ngồi nhìn mà không được ăn… đúng là cực hình.

Nhà họ Phùng sắp cạn lương thực, bánh ngô làm theo khẩu phần, thiếu một cái cũng dễ bị nghi ngờ.

Dù cô có thèm đến mấy cũng không thể trộm ăn… mất mặt lắm!

Một nữ nhân mạnh mẽ lẫy lừng tận thế mà phải đi trộm bánh… không nhục mới là lạ.



Ruộng nhà họ Phùng cách thôn không xa, Nguyên Xuân đi bộ tầm năm, sáu phút là tới nơi.

Họ mượn được thùng nước phân của đại đội, cả nhà chia nhau: [Người gánh nước, người tưới cây, người nhổ cỏ, ai nấy đều đang bận rộn dưới nắng sớm.]

Nguyên Xuân tiến lại gần, nhanh chóng đỡ lấy đôi thùng nước từ vai mẹ ruột – bà Lưu Thanh Thu – nhẹ giọng nói: “Mẹ, để con gánh nước cho, mẹ qua bên kia nghỉ chút đi.”

Mẹ ruột nguyên chủ là một trí thức trẻ từ miền Nam lên đường về nông thôn đợt đầu tiên. Bà có học thức, vóc dáng nhỏ nhắn, dung mạo đoan trang. Năm thứ hai xuống vùng này, bà từng rơi xuống suối và được cha nguyên chủ – ông Phùng Nhị – cứu lên.

Sau đó hai người nên duyên.

Tuy cuộc sống sau khi kết hôn không sung túc, nhưng chồng bà hiền lành thật thà, mẹ chồng cũng là người biết điều. Dù vất vả, nhưng bà chưa từng bị ai trong nhà đối xử tệ.

“Mọi người đều đang làm, mẹ sao nghỉ được. Mẹ đi nhổ cỏ đây.” Lưu Thanh Thu xoa vai, chậm rãi bước về phía mẹ chồng.

Bà nội thấy Nguyên Xuân tới, lập tức cau mày, mắng lớn: “Nguyên Xuân, cái con bé này! Lúc nãy mày chạy đi đâu? Cả nhà đều ra đồng, không thấy mặt mũi mày đâu cả!”

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.