TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Nguyên Xuân và Phùng Thái Hoa rời khỏi quảng trường, cùng nhau đến hợp tác xã mua bán.

Có lẽ vì tâm trạng không tốt, nên Phùng Thải Hoa không còn chút niềm vui nào như mọi lần được lên trấn. Cô lặng lẽ lấy tiền và phiếu mua hàng ra, mua xong những thứ mẹ dặn, liền quay sang nói với Nguyên Xuân: “Nguyên Xuân, mình mua xong rồi, mình qua bên xe bò đợi cậu trước nhé.”

Nguyên Xuân gật đầu, liếc mắt nhìn cô một cái: “Cậu đi đi, mình còn phải mua thêm nhiều thứ nữa. Mua xong sẽ ra tìm cậu.”

Nói rồi, cô đứng yên tại chỗ, lặng lẽ dõi mắt theo bóng Phùng Thái Hoa rời khỏi cửa hàng.

Lúc này, hệ thống 007 đột nhiên lên tiếng: [Ký chủ, sao cô lại dẫn Phùng Thái Hoa đến quảng trường? Có phải cô cố ý không? Cô đang cố thay đổi số phận của Phùng Thái Hoa đúng không?]

“Không phải điều hiển nhiên sao?” Nguyên Xuân thản nhiên đáp lại.

Phùng Thái Hoa vốn là người bạn thân nhất của nguyên chủ. Đã là bạn thân, nguyên chủ đương nhiên mong cô ấy có thể sống một đời hạnh phúc, bình yên. Vậy thì thay đổi vận mệnh của cô ấy cũng là điều hợp tình hợp lý.

007 lại nói: [Nhưng trong danh sách nguyện vọng của nguyên chủ, không có cái tên Phùng Thái Hoa.]

“Vấn đề là ở hệ thống các người chứ gì nữa. Các người quy định một linh hồn chỉ được ước hai điều, nếu có thể thêm một điều nữa, nguyên chủ nhất định sẽ mong mình thay đổi số phận cho Thái Hoa!”

[Ting! Chúc mừng ký chủ đã khai phá được nhiệm vụ ẩn! Thưởng 20 điểm tích lũy!]

Nguyên Xuân: “…?”

Cái gì đây? Còn có cả nhiệm vụ ẩn nữa à?

007 hưng phấn reo lên: [Ký chủ, chúc mừng cô! Thật sự rất lợi hại! Mới lần đầu làm nhiệm vụ mà đã khai thác được nhiệm vụ ẩn rồi!]

Nguyên Xuân: “… 007, nhiệm vụ ẩn là cái gì vậy?”

007 nhanh chóng giải thích: [Là những nhiệm vụ bắt nguồn từ mong muốn thầm kín trong lòng nguyên chủ, dù họ chưa từng thốt nên lời.]

“Vậy nhiệm vụ nào cũng có nhiệm vụ ẩn sao?” Nguyên Xuân lại hỏi.

“Không. Chỉ khi nguyên chủ trong lòng có ước nguyện chưa thành thì nhiệm vụ đó mới xuất hiện phần thưởng nhiệm vụ ẩn.”

Nguyên Xuân gật đầu, coi như đã hiểu. Nhưng rồi lại nảy sinh lo lắng: “007, nếu tôi hoàn thành xong nhiệm vụ chính mà không tìm được nhiệm vụ ẩn thì sao?”

[Thì bị trừ 20 điểm tích lũy.]

Nguyên Xuân: “…”

Cái hệ thống này… đúng là đen như mực. Một nhiệm vụ cực khổ, làm xong cũng chỉ được 30 điểm, thế mà nếu không phát hiện ra nhiệm vụ ẩn thì bị trừ mất 20, còn lại có 10 điểm… Đến mua đạo cụ trong nhiệm vụ cũng không đủ. Chẳng phải là làm không công còn lỗ vốn sao?

007 tỏ ra vô tội: [Ký chủ, đây là quy tắc do hệ thống tổng quy định. Hệ thống tổng nói, có thưởng thì phải có phạt, mọi thứ phải công bằng. Nếu cô không muốn bị trừ điểm, thì hãy cố gắng đào sâu tìm kiếm nhiệm vụ ẩn ở mỗi thế giới.]

Nguyên Xuân: “… Biết rồi.”

Biết thì biết, chứ còn biết làm gì hơn?

Chỉ còn cách cố gắng mà làm thôi.

Kiếp trước, cuộc đời Phùng Thái Hoa thực sự là một bi kịch.

Cô ấy bị một thanh niên trí thức họ Lục lừa gạt. Hai người chưa cưới đã có thai, buộc phải kết hôn. Nhưng mấy năm sau, khi kỳ thi đại học được khôi phục, thanh niên Lục đỗ vào Đại học Kinh thành.

Ngay sau khi nhập học không lâu, hắn ta gửi về một bức thư nói muốn ly hôn.

Lúc đó, Phùng Thái Hoa đang mang thai sáu tháng, nhận được tin sốc đến mức động thai, sinh non. Vì vậy mà cơ thể cô ấy bị tổn thương nặng, sống lay lắt thêm hai năm rồi qua đời, để lại hai đứa con thơ cho cha mẹ cô – cũng chính là trưởng thôn – chăm sóc.

Nhà trưởng thôn vốn dĩ không nghèo nhưng vì phải chăm con gái yếu ớt và hai đứa cháu bệnh tật, dần dần nghèo xơ xác. Hai người con trai vì chuyện đó mà cãi vã, cuối cùng dẫn đến việc phân nhà.

Còn tên Lục kia, vì khi kết hôn với Thái Hoa không có giấy đăng ký, hắn ta chỉ cần gửi một bức thư là coi như cắt đứt. Sau đó hắn ta biến mất, chưa từng quay lại.

Có lẽ là vì sợ.

Sợ bị đánh.

Trưởng thôn cũng từng nghĩ đến chuyện lên Kinh thành tìm hắn ta tính sổ, nhưng lúc ấy con gái và cháu ngoại đều bệnh nặng, cần người chăm nom. Hai nàng dâu thì không ai chịu giúp, còn suốt ngày đòi phân nhà. Trong làng lại đang bận rộn chia đất làm ăn riêng, trưởng thôn không rời đi được.

Chờ đến khi Thái Hoa mất, hai đứa nhỏ lại đổ bệnh.

Đợi đến lúc con hết bệnh, ông bà trưởng thôn đã nghèo đến mức không còn nổi tiền xe đi đường xa nữa rồi…

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.