0 chữ
Chương 32
Chương 32
"Đồ vô lương tâm! Mấy ngày nay ông đây hầu hạ mày sướиɠ đến thế, mày lại còn muốn phủi tay bỏ sạch?" Nhị Lại Tử giận dữ gầm lên, nhào tới đè ngã Hà Hồng Ngọc. Dù cô ta liều mạng giãy giụa, cả hai lại lần nữa lăn lộn thành một khối hỗn độn.
Chẳng bao lâu sau, Trần Sinh Quân với đôi mắt đờ đẫn cũng đẩy cửa bước vào.
Và rồi… ba người cuốn lấy nhau thành một mớ hỗn loạn.
Một giờ sau, một nhóm thanh niên hùng hổ xông vào khu nhà tập thể của trí thức, lôi ba con người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ: Hà Hồng Ngọc, Nhị Lại Tử và Trần Sinh Quân ra ngoài giữa ban ngày ban mặt.
Khi Nguyên Xuân từ trên núi xuống, mọi chuyện đã xong rồi – ba kẻ đó bị áp giải đi mất dạng.
007 kinh ngạc đến mức giọng cũng biến điệu: [Ký chủ, cô làm sao mà làm được vậy? Khi nào thì báo tin cho đám thanh niên kia thế?]
"À, sáng sớm nay thôi." Cô thản nhiên đáp.
Cô đã thôi miên một học sinh chuẩn bị vào thị trấn học, nhờ người đó chuyển một lá thư, mọi việc thế là êm xuôi.
Dĩ nhiên, ba tên cặn bã đó cũng bị cô dùng năng lực tinh thần thao túng, nên mới chịu “chơi” tới bến như thế.
Ba người làm loạn cùng lúc… không chỉ là tội lưu manh.
Không. Đây là tội dâʍ ɭσạи. Nghiêm trọng hơn rất nhiều.
…
Sáng hôm sau, Nguyên Xuân không lên núi mà hẹn đi chợ thị trấn cùng Phùng Thái Hoa. Bà nội Phùng còn dúi vào tay cô mấy phiếu vải cùng hai mươi đồng tiền.
Cô ôm lấy “tài sản kếch xù” trong lòng, hớn hở leo lên chiếc xe bò chở hàng chung với Phùng Thái Hoa để đến thị trấn.
Vừa mới xuống xe, từ phía xa đã nghe thấy tiếng hò hét náo động.
Phùng Thái Hoa mặt cắt không còn giọt máu: “Nguyên Xuân, hình như đằng kia đang xử tội bọn xấu, chúng ta đừng lại gần đó…”
“Bọn mình có phải người xấu đâu, sợ gì chứ.” Nguyên Xuân cười tươi như gió xuân, rõ ràng là cố tình tới xem trò vui: “Đi, mình kéo cậu qua đó xem náo nhiệt, rồi sau mới đi cửa hàng bách hóa.”
Cô kéo Phùng Thái Hoa chạy về phía đám đông.
Giữa quảng trường rộng lớn, Hà Hồng Ngọc, Trần Sinh Quân, Nhị Lại Tử cùng hơn chục kẻ dơ dáy rách rưới khác bị ép phải quỳ giữa vòng vây chật ních người, tiếng mắng chửi vang lên như sấm dậy. Đám đông phẫn nộ đạp, đấm, nhổ nước bọt, chẳng chút nương tay.
Chỉ sau một đêm, Hà Hồng Ngọc như biến thành người khác.
Mặt cô ta sưng vù như đầu heo, môi bị cắn rách đến bật máu, tóc bị cắt nham nhở như bị chó gặm, nhếch nhác thảm thương không từ nào tả nổi.
Hôm qua, trước giờ cơm trưa, cô ta vẫn còn là một nữ trí thức trẻ trung rạng rỡ.
Vậy mà giờ đây, lại thành một nữ phạm nhân bị người người chửi rủa, giẫm đạp như cỏ rác.
Phùng Thái Hoa sững sờ đến há hốc miệng, ghé sát tai Nguyên Xuân, run run thì thầm: “Nguyên Xuân, người kia… là Hà Hồng Ngọc đúng không? Sao mới một đêm mà thành ra thế kia rồi?”
Nguyên Xuân cong môi, tâm trạng sảng khoái không gì sánh được: “Rơi vào tay đám dân đó, còn mong có kết cục tốt đẹp gì chứ?”
Kiếp trước, chỉ một lá đơn tố cáo của Hà Hồng Ngọc đã khiến nguyên chủ phải chịu cảnh ô nhục không bằng loài thú.
Kiếp này, cô trả lại đủ cả vốn lẫn lời… để Hà Hồng Ngọc cũng được nếm thử “hương vị” đó.
Thậm chí, cô còn “chu đáo” tặng kèm thêm hai bạn đồng hành cho đủ bộ.
Thế mới gọi là tốt bụng.
…
“Nguyên Xuân, nhìn kìa… kia chẳng phải là mẹ Nhị Lại Tử với bà Trần đó sao?”
Phùng Thái Hoa bất chợt chỉ về phía đám đông, giọng lạc đi vì bất ngờ.
Nguyên Xuân nhìn theo, chỉ thấy mẹ Nhị Lại Tử đang liều mạng chen vào giữa đám người, gào đến khàn cả giọng:
“Dừng tay! Các người mau dừng tay! Đừng đánh con trai tôi! Muốn đánh thì đánh tôi này, tôi thay nó chịu tội…”
Bà ta xông đến trước mặt Nhị Lại Tử, liều mạng đẩy đám người đang đánh chửi con mình: “Đừng đánh con tôi, đánh tôi đây! Tôi là mẹ nó, tôi không sợ chết, tôi… A a a!”
Chưa kịp nói hết câu, đã bị người ta đè ra đất mà đấm đá tới tấp.
Bà Trần – mẹ Trần Sinh Quân – thì mặt cắt không còn giọt máu, co chân bỏ chạy.
Phùng Thái Hoa hoảng hốt đến mức sắc mặt trắng bệch. Dù gì cũng là người cùng làng, lại đã lớn tuổi, bị đánh đến như vậy… cô thực sự không nỡ nhìn nữa.
“Nguyên Xuân, mình… mình đi thôi.”
Chẳng bao lâu sau, Trần Sinh Quân với đôi mắt đờ đẫn cũng đẩy cửa bước vào.
Và rồi… ba người cuốn lấy nhau thành một mớ hỗn loạn.
Một giờ sau, một nhóm thanh niên hùng hổ xông vào khu nhà tập thể của trí thức, lôi ba con người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ: Hà Hồng Ngọc, Nhị Lại Tử và Trần Sinh Quân ra ngoài giữa ban ngày ban mặt.
Khi Nguyên Xuân từ trên núi xuống, mọi chuyện đã xong rồi – ba kẻ đó bị áp giải đi mất dạng.
007 kinh ngạc đến mức giọng cũng biến điệu: [Ký chủ, cô làm sao mà làm được vậy? Khi nào thì báo tin cho đám thanh niên kia thế?]
Cô đã thôi miên một học sinh chuẩn bị vào thị trấn học, nhờ người đó chuyển một lá thư, mọi việc thế là êm xuôi.
Dĩ nhiên, ba tên cặn bã đó cũng bị cô dùng năng lực tinh thần thao túng, nên mới chịu “chơi” tới bến như thế.
Ba người làm loạn cùng lúc… không chỉ là tội lưu manh.
Không. Đây là tội dâʍ ɭσạи. Nghiêm trọng hơn rất nhiều.
…
Sáng hôm sau, Nguyên Xuân không lên núi mà hẹn đi chợ thị trấn cùng Phùng Thái Hoa. Bà nội Phùng còn dúi vào tay cô mấy phiếu vải cùng hai mươi đồng tiền.
Cô ôm lấy “tài sản kếch xù” trong lòng, hớn hở leo lên chiếc xe bò chở hàng chung với Phùng Thái Hoa để đến thị trấn.
Vừa mới xuống xe, từ phía xa đã nghe thấy tiếng hò hét náo động.
Phùng Thái Hoa mặt cắt không còn giọt máu: “Nguyên Xuân, hình như đằng kia đang xử tội bọn xấu, chúng ta đừng lại gần đó…”
Cô kéo Phùng Thái Hoa chạy về phía đám đông.
Giữa quảng trường rộng lớn, Hà Hồng Ngọc, Trần Sinh Quân, Nhị Lại Tử cùng hơn chục kẻ dơ dáy rách rưới khác bị ép phải quỳ giữa vòng vây chật ních người, tiếng mắng chửi vang lên như sấm dậy. Đám đông phẫn nộ đạp, đấm, nhổ nước bọt, chẳng chút nương tay.
Chỉ sau một đêm, Hà Hồng Ngọc như biến thành người khác.
Mặt cô ta sưng vù như đầu heo, môi bị cắn rách đến bật máu, tóc bị cắt nham nhở như bị chó gặm, nhếch nhác thảm thương không từ nào tả nổi.
Hôm qua, trước giờ cơm trưa, cô ta vẫn còn là một nữ trí thức trẻ trung rạng rỡ.
Phùng Thái Hoa sững sờ đến há hốc miệng, ghé sát tai Nguyên Xuân, run run thì thầm: “Nguyên Xuân, người kia… là Hà Hồng Ngọc đúng không? Sao mới một đêm mà thành ra thế kia rồi?”
Nguyên Xuân cong môi, tâm trạng sảng khoái không gì sánh được: “Rơi vào tay đám dân đó, còn mong có kết cục tốt đẹp gì chứ?”
Kiếp trước, chỉ một lá đơn tố cáo của Hà Hồng Ngọc đã khiến nguyên chủ phải chịu cảnh ô nhục không bằng loài thú.
Kiếp này, cô trả lại đủ cả vốn lẫn lời… để Hà Hồng Ngọc cũng được nếm thử “hương vị” đó.
Thậm chí, cô còn “chu đáo” tặng kèm thêm hai bạn đồng hành cho đủ bộ.
Thế mới gọi là tốt bụng.
…
“Nguyên Xuân, nhìn kìa… kia chẳng phải là mẹ Nhị Lại Tử với bà Trần đó sao?”
Phùng Thái Hoa bất chợt chỉ về phía đám đông, giọng lạc đi vì bất ngờ.
Nguyên Xuân nhìn theo, chỉ thấy mẹ Nhị Lại Tử đang liều mạng chen vào giữa đám người, gào đến khàn cả giọng:
“Dừng tay! Các người mau dừng tay! Đừng đánh con trai tôi! Muốn đánh thì đánh tôi này, tôi thay nó chịu tội…”
Bà ta xông đến trước mặt Nhị Lại Tử, liều mạng đẩy đám người đang đánh chửi con mình: “Đừng đánh con tôi, đánh tôi đây! Tôi là mẹ nó, tôi không sợ chết, tôi… A a a!”
Chưa kịp nói hết câu, đã bị người ta đè ra đất mà đấm đá tới tấp.
Bà Trần – mẹ Trần Sinh Quân – thì mặt cắt không còn giọt máu, co chân bỏ chạy.
Phùng Thái Hoa hoảng hốt đến mức sắc mặt trắng bệch. Dù gì cũng là người cùng làng, lại đã lớn tuổi, bị đánh đến như vậy… cô thực sự không nỡ nhìn nữa.
“Nguyên Xuân, mình… mình đi thôi.”
1
0
2 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
