0 chữ
Chương 26
Chương 26
Mẹ của Nhị Lại gào lên: “Hà trí thức! Nhà họ Trần không cần cô thì con trai tôi cần! Nó không chê cô là đồ đàn bà lăng loàn, tôi cũng không đòi của hồi môn gì hết, cô gả cho con tôi đi!”
“Không! Tôi không lấy Nhị Lại Tử! Cho dù có chết tôi cũng không gả cho hắn! Bà bỏ ngay cái ý định đó đi!” Hà Hồng Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn bà ta. Đời trước, chính bà già đáng chết này đã suốt ngày xúi giục, khiến cô ta bị Nhị Lại Tử đánh đập đến chết. Cô ta hận bà ta đến tận xương tủy.
Nhưng đời này, cô ta sẽ không bao giờ dẫm lên vết xe đổ nữa.
Cô ta phải lấy Trần Sinh Quân, làm phu nhân nhà giàu!
Dù rằng, mẹ chồng tương lai là bà Trần cũng chẳng phải người tốt lành gì. Đời trước, Phùng Nguyên Xuân sau khi gả vào nhà họ Trần cũng từng bị bà ta hành hạ không ít. Nhưng đó là vì Phùng Nguyên Xuân đã thất thân trước khi cưới, danh tiếng không còn nên mới bị khinh thường.
Trần Sinh Quân thì lại khác… anh ta là người chồng tốt, chưa từng ra tay đánh vợ, còn sẵn sàng giúp vợ làm việc nhà. Mỗi lần mẹ chồng bắt nạt vợ, anh ta đều đứng ra bênh vực.
Vì vậy, Hà Hồng Ngọc tin chắc rằng: [Đời này, cô chọn Trần Sinh Quân làm chồng là không sai.]
Nhị Lại Tử bị một người đàn bà "rách nát" từ chối, cảm thấy mất mặt nên lập tức châm chọc: “Thứ đàn bà không biết đã bị bao nhiêu thằng chơi qua rồi, lão tử còn chả thèm!”
“Nhị Lại Tử! Mày ăn nói bậy bạ cái gì thế hả?”
Trần Sinh Quân nổi giận: “Mày vu oan cho vợ tao, tưởng tao dễ bắt nạt à? Hay là để tao lên công xã kiện mày tội xông vào nhà tao, nhìn trộm vợ chồng tao ngủ, xem có phải mày giở trò đồϊ ҍạϊ không?”
“Trần Sinh Quân! Mày muốn ăn đòn à?”
Nhị Lại Tử xông tới, một đấm thẳng vào đầu Trần Sinh Quân: “Con mẹ mày! Mày dám dọa tao à? Được, đi thì đi, để tao lên công xã kể rõ cho lãnh đạo nghe! Tao nghe thấy trong phòng mày có tiếng con gái kêu cứu nên mới xông vào! Hai đứa mày trai gái chưa cưới mà dám ngủ chung, ai mới là phường đồϊ ҍạϊ ? Tao ra tay nghĩa hiệp còn phải sợ gì?”
Thật ra, Trần Sinh Quân rất sợ chuyện bị đưa lên công xã.
Bởi vì anh và Hà Hồng Ngọc chưa cưới mà đã "lên giường", xét theo quy định thì rõ ràng là quan hệ bất chính, bị phát hiện thì thể nào cũng bị phạt, nặng thì còn có thể bị đưa đi cải tạo lao động.
Nghĩ đến đây, Trần Sinh Quân liền mềm người, không dám mạnh miệng nữa.
Nhị Lại Tử cười khẩy, khinh bỉ ra mặt: “Đồ nhát gan mà cũng bày đặt đe dọa lão tử! Mày mà còn chọc tao nổi điên, tao cho hai đứa mày ăn đạn đấy!”
“Thôi được rồi, Nhị Lại Tử, bớt lời lại đi!”
Trưởng thôn thấy Nhị Lại Tử càng lúc càng mất kiểm soát, sợ hắn thực sự làm loạn nên vội vàng quát ngăn.
Ông quay sang nhìn mẹ Trần Sinh Quân và bà Trần nghiêm nghị nói: “Mẹ Sinh Kim, con trai bà đã ngủ với Hà trí thức thì cô ấy chính là dâu nhà họ Trần rồi. Ngày mai bảo chúng nó đi làm đăng ký kết hôn đi! Đừng có mơ lấy được của hồi môn nhà người ta, nhà bà còn chẳng có nổi tiền sính lễ, còn mặt mũi nào đòi hỏi?”
Bà Trần tức tối: “Trưởng thôn, đâu phải con trai tôi chủ động? Là con ranh kia nó thèm đàn ông, tự bò vào nhà tôi đòi ngủ với con tôi! Tôi còn chưa lên công xã tố cáo nó dụ dỗ con trai tôi nữa kìa! Tôi…”
“Vậy thì bà đi mà tố! Chuyện này tôi không quản nữa!”
Trưởng thôn nổi giận, vung tay bỏ đi luôn.
Tính khí bà Trần thế nào, ông rõ nhất – được đằng chân lân đằng đầu, nói lý không thông – là loại người nổi tiếng ngang ngược nhất trong làng.
Ông không muốn tốn hơi tốn sức với loại người như vậy.
Hơn nữa, ông không tin bà Trần dám thật sự đi kiện Hà trí thức. Dù sao Hà Hồng Ngọc cũng là phụ nữ, lỡ cô ta trở mặt nói rằng bị Trần Sinh Quân cưỡng bức thì rắc rối to. Chưa kể còn có Nhị Lại Tử làm nhân chứng.
Bà Trần không ngu đến mức tự đẩy con trai vào chỗ chết.
Tuy trưởng thôn đã bỏ đi, nhưng bà Trần thì vẫn không buông tha. Bà ta bắt Hà Hồng Ngọc viết thư về nhà, đòi của hồi môn.
Nếu không có hồi môn thì đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Trần!
“Không! Tôi không lấy Nhị Lại Tử! Cho dù có chết tôi cũng không gả cho hắn! Bà bỏ ngay cái ý định đó đi!” Hà Hồng Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn bà ta. Đời trước, chính bà già đáng chết này đã suốt ngày xúi giục, khiến cô ta bị Nhị Lại Tử đánh đập đến chết. Cô ta hận bà ta đến tận xương tủy.
Nhưng đời này, cô ta sẽ không bao giờ dẫm lên vết xe đổ nữa.
Cô ta phải lấy Trần Sinh Quân, làm phu nhân nhà giàu!
Dù rằng, mẹ chồng tương lai là bà Trần cũng chẳng phải người tốt lành gì. Đời trước, Phùng Nguyên Xuân sau khi gả vào nhà họ Trần cũng từng bị bà ta hành hạ không ít. Nhưng đó là vì Phùng Nguyên Xuân đã thất thân trước khi cưới, danh tiếng không còn nên mới bị khinh thường.
Vì vậy, Hà Hồng Ngọc tin chắc rằng: [Đời này, cô chọn Trần Sinh Quân làm chồng là không sai.]
Nhị Lại Tử bị một người đàn bà "rách nát" từ chối, cảm thấy mất mặt nên lập tức châm chọc: “Thứ đàn bà không biết đã bị bao nhiêu thằng chơi qua rồi, lão tử còn chả thèm!”
“Nhị Lại Tử! Mày ăn nói bậy bạ cái gì thế hả?”
Trần Sinh Quân nổi giận: “Mày vu oan cho vợ tao, tưởng tao dễ bắt nạt à? Hay là để tao lên công xã kiện mày tội xông vào nhà tao, nhìn trộm vợ chồng tao ngủ, xem có phải mày giở trò đồϊ ҍạϊ không?”
“Trần Sinh Quân! Mày muốn ăn đòn à?”
Nhị Lại Tử xông tới, một đấm thẳng vào đầu Trần Sinh Quân: “Con mẹ mày! Mày dám dọa tao à? Được, đi thì đi, để tao lên công xã kể rõ cho lãnh đạo nghe! Tao nghe thấy trong phòng mày có tiếng con gái kêu cứu nên mới xông vào! Hai đứa mày trai gái chưa cưới mà dám ngủ chung, ai mới là phường đồϊ ҍạϊ ? Tao ra tay nghĩa hiệp còn phải sợ gì?”
Bởi vì anh và Hà Hồng Ngọc chưa cưới mà đã "lên giường", xét theo quy định thì rõ ràng là quan hệ bất chính, bị phát hiện thì thể nào cũng bị phạt, nặng thì còn có thể bị đưa đi cải tạo lao động.
Nghĩ đến đây, Trần Sinh Quân liền mềm người, không dám mạnh miệng nữa.
Nhị Lại Tử cười khẩy, khinh bỉ ra mặt: “Đồ nhát gan mà cũng bày đặt đe dọa lão tử! Mày mà còn chọc tao nổi điên, tao cho hai đứa mày ăn đạn đấy!”
“Thôi được rồi, Nhị Lại Tử, bớt lời lại đi!”
Trưởng thôn thấy Nhị Lại Tử càng lúc càng mất kiểm soát, sợ hắn thực sự làm loạn nên vội vàng quát ngăn.
Ông quay sang nhìn mẹ Trần Sinh Quân và bà Trần nghiêm nghị nói: “Mẹ Sinh Kim, con trai bà đã ngủ với Hà trí thức thì cô ấy chính là dâu nhà họ Trần rồi. Ngày mai bảo chúng nó đi làm đăng ký kết hôn đi! Đừng có mơ lấy được của hồi môn nhà người ta, nhà bà còn chẳng có nổi tiền sính lễ, còn mặt mũi nào đòi hỏi?”
“Vậy thì bà đi mà tố! Chuyện này tôi không quản nữa!”
Trưởng thôn nổi giận, vung tay bỏ đi luôn.
Tính khí bà Trần thế nào, ông rõ nhất – được đằng chân lân đằng đầu, nói lý không thông – là loại người nổi tiếng ngang ngược nhất trong làng.
Ông không muốn tốn hơi tốn sức với loại người như vậy.
Hơn nữa, ông không tin bà Trần dám thật sự đi kiện Hà trí thức. Dù sao Hà Hồng Ngọc cũng là phụ nữ, lỡ cô ta trở mặt nói rằng bị Trần Sinh Quân cưỡng bức thì rắc rối to. Chưa kể còn có Nhị Lại Tử làm nhân chứng.
Bà Trần không ngu đến mức tự đẩy con trai vào chỗ chết.
Tuy trưởng thôn đã bỏ đi, nhưng bà Trần thì vẫn không buông tha. Bà ta bắt Hà Hồng Ngọc viết thư về nhà, đòi của hồi môn.
Nếu không có hồi môn thì đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Trần!
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
