TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

“Hà trí thức .” Bà mẹ chồng tương lai – bà Trần – không thể chờ thêm, lập tức chen lên trước, mắt sáng rực như sói đói nhìn thấy thịt: “Nghe nói con gái thành phố khi xuất giá đều có sính lễ đầy đủ: Ba món quay, một món kêu, hai mươi bốn cái chân. Dù cô đã xuống nông thôn, nhưng vẫn là con gái thành phố, là con của cha mẹ cô. Ngày mai để Sinh Quân theo cô lên trấn viết thư gửi về nhà, báo cho họ biết cô sắp lấy chồng. Nhờ họ chuẩn bị ba món quay, một món kêu (ý là 3 món heo, gà, vịt quay và 1 món biết nói ý chỉ cô dâu), hai mươi cái chân cùng với một trăm hai mươi đồng tiền mặt để làm của hồi môn.”

Lời vừa dứt, cả sân ồn ào hẳn lên, ai nấy đều trợn tròn mắt, hít vào một hơi lạnh. Bà ta đúng là há miệng đòi sao!

“Bà Sinh Kim, bà muốn tiền đến hóa điên rồi hả?”

“Phải đấy! Đây là cưới dâu chứ có phải mua vàng đâu. Một trăm hai mươi đồng? Bà cũng dám mở miệng!”

“Lại còn ba món quay, một món kêu với hai mươi bốn cái chân, nghe mà khϊếp!”

“Cái gì mà hai mươi bốn cái chân?” Có người chưa hiểu, tò mò hỏi.

“Là một cái giường, một cái tủ quần áo, một cái tủ năm ngăn, thêm cái bàn ăn với hai cái ghế. Đếm kỹ lại thì đúng hai mươi bốn cái chân.”

“Trời ơi! Của hồi môn đem theo đồ gỗ?”

“Đó là phong tục nhà gái thành phố. Ở làng mình, gả con gái được vài đồng nhét vào rương là mừng lắm rồi. Ai mà kham nổi mấy thứ đó!”

“Nhưng nếu vợ thằng Sinh Quân có sính lễ ba món quay, thì làng mình chẳng mấy mà có xe đạp rồi! Về sau khỏi phải ganh tỵ với cái làng Lâm kia nữa.”

Hóa ra, năm ngoái trưởng thôn làng bên mua được một chiếc xe đạp mới toanh, từ đó cứ mỗi lần có đám cưới là mang xe ra đón dâu, khiến dân làng hâm mộ đỏ cả mắt. Bọn họ sang thăm cũng chỉ để khoe khoang xe mới, khiến dân làng Phùng ghen tị không thôi.

Ánh mắt Trần Sinh Quân cũng dần hiện lên nét mong đợi, nhìn Hà Hồng Ngọc đầy hy vọng: “Hà trí thức, bố mẹ cô nhất định sẽ cho cô của hồi môn đầy đủ phải không? Tôi nghe nói con gái thành phố lấy chồng, sính lễ rất hậu hĩnh.”

Hà Hồng Ngọc nghiến răng, lạnh giọng đáp: “Muốn có của hồi môn cũng được, vậy phải xem nhà anh bỏ ra bao nhiêu tiền thách cưới. Tôi là người thành phố, có văn hóa, có tri thức, sính lễ sao cũng phải sáu trăm đồng mới được.”

Mở miệng đòi trắng trợn? Ai mà chẳng biết!

Cô ta nhìn chằm chằm bà Trần, cười nhạt: “Bác Trần, bác đừng tưởng không tốn một đồng nào mà đòi của hồi môn của tôi. Tôi nói cho bác biết, nhà các người đưa bao nhiêu sính lễ thì tôi mới mang bấy nhiêu của hồi môn về nhà chồng. Muốn cưới không mất xu nào à? Không có cửa đâu! Nếu không đồng ý thì cứ đính hôn trước đi. Bao giờ đưa đủ sáu trăm đồng sính lễ thì tôi mới cưới.”

Hà Hồng Ngọc muốn lấy chuyện tiền sính lễ làm cái cớ kéo dài thời gian, trì hoãn hôn sự. Cô sợ bị miệng lưỡi người đời chê trách nên định trước là đính hôn, rồi đợi đến sau cải cách chính sách, khi hoàn cảnh thay đổi mới chịu kết hôn thật sự.

Với cái danh đã có hôn ước, cô cũng chẳng sợ Trần Sinh Quân bị Nguyên Xuân quyến rũ mất.

Còn chưa về làm dâu mà đã dám chõ mõm thách thức, bà Trần bị chọc tức đến mức nhảy dựng lên, mắng như tát nước:

“Mày cái thứ lẳиɠ ɭơ, dơ dáy, đã bị con tao ngủ rồi còn đòi sính lễ à? Tao nhổ vào! Tao nói cho mày biết, giờ mày chẳng đáng một đồng, là thứ giày rách cho không cũng chẳng ai thèm. Chỉ có con tao là thật thà, chịu trách nhiệm mới chịu cưới mày. Không thì mày cũng chỉ là con điếm rẻ rách, chẳng ai thèm ngó!”

“Bà…”

“Bà cái gì mà bà? Không phải mày tự vác xác đến nhà tao, dụ dỗ con tao ngủ với mày à? Tao nói mày là đồ lẳиɠ ɭơ thì sao? Không phải vì lẳиɠ ɭơ thì ai lại trèo lên giường đàn ông nhà người ta?”

2

0

1 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.