TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

“Ai vậy?” Anh ta vừa ném quần áo xuống vừa bước ra ngoài. Khi thấy là Hà Hồng Ngọc, anh ta rõ ràng sửng sốt: “Hà trí thức? Sao cô lại đến nhà tôi? Có chuyện gì cần tôi giúp à?”

“Vân.” Mặt Hà Hồng Ngọc ửng hồng, đôi mắt long lanh e thẹn: “Em có chuyện muốn nhờ anh Trần giúp một tay… Anh không mời em vào nhà ngồi nói chuyện sao?”

“À… à phải rồi, mời vào, mời vào.”

Trần Sinh Quân thoáng lúng túng như một cậu trai chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, cứ đứng đó vò tay, ngập ngừng nói: “Hà trí thức, cô có khát nước không? Tôi… tôi đi rót cho cô bát nước nhé.”

“Không cần đâu anh Trần, em không khát.” Hà Hồng Ngọc nhìn quanh trong nhà, thấy cũng tạm sạch sẽ thì âm thầm thở phào, khẽ cười hỏi: “Anh đang giặt quần áo sao?”

“À… phải…” Trần Sinh Quân lúng túng kéo ống tay áo đã xắn lên xuống: “Mẹ tôi với chị dâu đi lên quảng trường lĩnh lương thực rồi, chỉ còn mấy bộ đồ thôi, tôi tiện tay giặt luôn.”

Hà Hồng Ngọc liền tỏ vẻ xót xa: “Việc này là của phụ nữ mà, sao lại để anh một người đàn ông phải làm chứ? Để em giúp anh giặt nhé.”

Vậy là, Hà Hồng Ngọc thuận lợi ở lại nhà họ Trần, nhân cơ hội vun vén tình cảm với Trần Sinh Quân.



[Ký chủ! Ký chủ! Con tiện nhân Hà Hồng Ngọc kia đã mò đến nhà họ Trần rồi! Còn chủ động giặt đồ giúp Trần Sinh Quân nữa kìa! Mà tên họ Trần kia cũng bắt đầu nảy sinh chút tình cảm rồi!] 007 kích động hét toáng lên.

Đúng lúc ấy, đến lượt nhà họ Phùng lĩnh lương thực. Nguyên Xuân đang phụ khiêng bao thì bị tiếng thét bất ngờ ấy làm giật mình, tay trượt một cái khiến bao gạo rơi xuống đất. Cô tức điên, lập tức mắng thầm trong ý thức: “Cậu không thấy tôi đang khiêng bao hả? Không thể nhỏ giọng được à? Hên là bao buộc chặt miệng, nếu gạo mà vãi ra thì tôi đập cậu bẹp dí.”

[Ký chủ… tại tôi xúc động quá mà…] 007 co rúm lại, khẽ rên: [Cái đôi cặn bã đó cuối cùng cũng quấn lấy nhau rồi! Ký chủ không muốn làm gì à?]

“Làm gì cơ?” Nguyên Xuân ngớ ra một chút, rồi hỏi lại: “Này 007, cái hệ thống khu mua sắm của cậu… có cho ghi nợ không?”

007: […]

Nó cảnh giác hỏi lại: [Ký chủ định mua cái gì?]

“Tất nhiên là thứ tốt để hai kẻ cặn bã đó sống “vui vẻ” với nhau chứ còn gì. Nói đi, có cho ghi không?”

Giọng điệu dữ dằn khiến 007 không dám từ chối. Nó đành tủi thân mà đưa cho cô một lọ thuốc bột rồi lắp bắp: [Ký chủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhớ trả tôi năm điểm tích lũy nhé…]

Hu hu, chưa kiếm được điểm nào mà đã phải bù lỗ mất năm điểm.

Nó thật sự không hiểu nổi… rốt cuộc hệ thống này trói nhầm phải loại yêu nghiệt gì nữa rồi?

Nguyên Xuân gật đầu không kiên nhẫn: “Biết rồi, ký chủ của cậu đâu phải loại nợ mà không trả.”



Nhà họ Phùng có mười lao động chính, thêm năm đứa nhỏ cũng có thể làm việc nhẹ, cả năm nay đổi được hơn một ngàn cân lương thực thô, ba trăm cân lương thực tinh, năm trăm cân khoai lang, ba trăm cân cải trắng, thêm vào đó là ba mươi lăm đồng tiền mặt.

Cả nhà mượn xe đẩy của đội sản xuất, đi đi về về hết sáu, bảy chuyến mới chở hết số lương thực ấy về.

Đừng thấy chia được cả ngàn cân mà tưởng là nhiều – người trong nhà đông, mười lăm miệng ăn, chia ra mỗi ngày chưa được ba lạng thóc một người. Chỉ đủ nấu cháo lỏng, ăn cho có no bụng thôi, mà người ăn khỏe thì ngay cả cảm giác “no bụng” cũng chẳng tới.

Khi cất hết vào hầm lương thực xong, bà nội Phùng vừa xoa tay vừa cười tươi rói: “May mà năm nay khoai lang ở ruộng riêng nhà mình tốt, lại thêm đợt sau còn tưới phân một lần nữa nên cũng thu thêm được không ít. Nếu chỉ trông chờ vào phần của đội thì đến mùa hè năm sau chắc nhà ta lại đói rồi.”

Phùng Đại Sinh gật đầu: “Mẹ à, hay nhà mình tranh thủ đào khoai lang sớm đi. Để trong ruộng hoài, con cứ thấy bất an…”

Trong làng có mấy kẻ tay chân không sạch sẽ, chuyên nửa đêm đào trộm khoai nhà người ta. Nhà họ Phùng từng bị móc trộm một luống khoai, còn một lần khác thì mất gần nửa luống khoai tây.

Bà nội gật đầu: “Vậy thì mai dậy sớm đi đào, sáng mai cả nhà dậy sớm một chút. Xuân Lệ với Nguyên Trân ở nhà lo cơm nước. Đại Sinh, con đi xin phép lão Thất mai nhà mình không đi làm đồng.”

“Dạ mẹ, con đi ngay.”

Phùng Đại Sinh hí hửng đi ra cửa… ai ngờ vừa bước ra đã thấy từng tốp người hớt hải chạy về phía sau làng…

3

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.