0 chữ
Chương 11
Chương 11
“Giờ thì còn cách nào giải quyết nữa? Mọi chuyện chẳng phải do bà khơi mào sao? Bị đánh là đáng đời!” Trưởng thôn giận dữ trừng mắt nhìn bà ta, rồi quay sang quát lớn với mọingười: “Còn đứng đực ra đấy làm gì? Không đi làm thì đừng trách bị trừ công điểm!”
“Dạ dạ, trưởng thôn, bọn tôi đi làm ngay đây!” Đám người vội vã đáp lời rồi nháo nhào xách cuốc xách xẻng chạy biến, chẳng còn lòng dạ nào hóng chuyện.
Cổng kho chỉ còn lại mấy người: gia đình nhà Phùng Nguyên Xuân, mẹ con bà Trần, Phùng Thái Hoa và vài cán bộ thôn.
Bà Trần khóc lóc thảm thiết: “Trưởng thôn ơi, ông thiên vị quá! Đúng là tôi khơi chuyện trước, tôi nhận sai. Nhưng tôi với thằng Sinh Quân bị tụi Khâu Quế Hoa đánh thâm tím mình mẩy, giờ làm sao mà đi làm nổi? Dù gì họ cũng phải bồi thường ít nhiều chứ?”
“Khịt! Còn mơ được bồi thường cơ à? Bồi cho bà bãi phân trâu bà ăn không?” Đinh Thúy Lan giận dữ mắng: “Đáng bị đánh còn định giở trò ăn vạ? Tin tôi tát thêm cho vài cái nữa không?”
Bà Trần bị đánh phát sợ, rụt cổ lại nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Đinh Thúy Lan, bà đừng có hống hách! Đánh người thì phải đền tiền là lẽ thường tình! Bà tưởng đánh mẹ con tôi xong là phủi mông bỏ đi được à? Tôi nói cho biết, nếu nhà bà không chịu bồi thường, tôi sẽ lên báo công an kiện cho lũ tiện nhân nhà bà vào tù hết!”
“Đồ ghẻ lở, bà muốn chết hả?” Không biết câu nào của bà Trần đã chọc trúng dây thần kinh của Lưu Thanh Thu.
Bà xông lên túm tóc bà Trần, giáng mấy cái tát như trời giáng lên mặt bà ta: “Dám kiện bọn tôi à? Tôi đánh nát mặt bà luôn! Rồi đánh què chân cho biết mùi! Ít ra đi tù cũng không oan. Cái mồm thối tha này, bà không cần nữa đúng không? Tôi xé toạc cho khỏi nói được nữa!”
Đôi tay trắng mảnh khảnh của bà cứ thế vung lên, từng cái tát giáng xuống mặt bà Trần vang lên giòn giã.
Bà Trần muốn chống cự cũng chẳng nổi – Khâu Quế Hoa và Đinh Tiểu Đào mỗi người giữ chặt một tay, để mặc Lưu Thanh Thu tát chục cái rõ đau mà không ai cản nổi.
Trưởng thôn giận điên người, quay sang mắng: “Phùng Thái Hoa, Phùng Nguyên Xuân, hai đứa đứng ngẩn ra đấy làm gì? Không mau can ngăn đi!”
Phùng Thái Hoa bĩu môi, làu bàu: “Con thấy bà Trần đáng bị đánh mà. Mồm mẻm lắm, phải thế cho chừa đi.”
Dù nói thế, cô vẫn bước lên can ngăn.
Phùng Nguyên Xuân thì nhẹ nhàng cầm lấy tay mẹ, rồi ân cần vuốt lại tóc cho bà: “Mẹ, đừng giận nữa. Vì loại người như vậy mà tổn hại đến mình thì không đáng đâu.”
Lưu Thanh Thu ấm ức đến rơi nước mắt: “Mẹ tức quá, bà ta dám mắng con những lời khó nghe, còn đòi báo công an bắt cả nhà mình. Rõ ràng là bà ta bắt nạt con trước mà! Bị đánh là phải thôi lại còn định vu oan giá họa!”
“Đúng là chó cắn người còn la làng! Đã sai còn làm như oan uổng lắm!”
Lưu Thanh Thu không biết chửi bới ác độc, chỉ cảm thấy bà Trần thật sự rất thâm hiểm.
Dân quê vốn rất sợ chính quyền. Chuyện đánh nhau thì toàn nhờ cán bộ thôn phân xử, không ai dám dây dưa đến "mũ cối".
Bà Trần lại định kéo công an vào, rõ ràng là muốn dồn mấy chị em họ đến đường cùng.
Bà ta nằm vật dưới đất, vừa rêи ɾỉ vừa than vãn nhưng không dám lải nhải chuyện báo công an nữa.
Trưởng thôn tức đến mức chỉ vào mặt bà ta mà mắng: “Đồ ngu ngốc! Bà cứ làm loạn nữa xem! Nếu còn dám gây rối, chọc ngoáy, tôi cho cả nhà bà dọn khỏi làng này luôn! Thích đi đâu thì đi, làng Phùng nhà tôi không chứa nổi loại gây họa như nhà bà!”
Nhà bà Trần vốn là dân sơ tán, năm đó hạn hán lưu lạc đến làng Phùng. Nhờ trưởng thôn Phùng thương tình mới được cho tá túc, rồi ở lại thành người trong làng.
“Dạ dạ, trưởng thôn, bọn tôi đi làm ngay đây!” Đám người vội vã đáp lời rồi nháo nhào xách cuốc xách xẻng chạy biến, chẳng còn lòng dạ nào hóng chuyện.
Cổng kho chỉ còn lại mấy người: gia đình nhà Phùng Nguyên Xuân, mẹ con bà Trần, Phùng Thái Hoa và vài cán bộ thôn.
Bà Trần khóc lóc thảm thiết: “Trưởng thôn ơi, ông thiên vị quá! Đúng là tôi khơi chuyện trước, tôi nhận sai. Nhưng tôi với thằng Sinh Quân bị tụi Khâu Quế Hoa đánh thâm tím mình mẩy, giờ làm sao mà đi làm nổi? Dù gì họ cũng phải bồi thường ít nhiều chứ?”
Bà Trần bị đánh phát sợ, rụt cổ lại nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Đinh Thúy Lan, bà đừng có hống hách! Đánh người thì phải đền tiền là lẽ thường tình! Bà tưởng đánh mẹ con tôi xong là phủi mông bỏ đi được à? Tôi nói cho biết, nếu nhà bà không chịu bồi thường, tôi sẽ lên báo công an kiện cho lũ tiện nhân nhà bà vào tù hết!”
“Đồ ghẻ lở, bà muốn chết hả?” Không biết câu nào của bà Trần đã chọc trúng dây thần kinh của Lưu Thanh Thu.
Bà xông lên túm tóc bà Trần, giáng mấy cái tát như trời giáng lên mặt bà ta: “Dám kiện bọn tôi à? Tôi đánh nát mặt bà luôn! Rồi đánh què chân cho biết mùi! Ít ra đi tù cũng không oan. Cái mồm thối tha này, bà không cần nữa đúng không? Tôi xé toạc cho khỏi nói được nữa!”
Bà Trần muốn chống cự cũng chẳng nổi – Khâu Quế Hoa và Đinh Tiểu Đào mỗi người giữ chặt một tay, để mặc Lưu Thanh Thu tát chục cái rõ đau mà không ai cản nổi.
Trưởng thôn giận điên người, quay sang mắng: “Phùng Thái Hoa, Phùng Nguyên Xuân, hai đứa đứng ngẩn ra đấy làm gì? Không mau can ngăn đi!”
Phùng Thái Hoa bĩu môi, làu bàu: “Con thấy bà Trần đáng bị đánh mà. Mồm mẻm lắm, phải thế cho chừa đi.”
Dù nói thế, cô vẫn bước lên can ngăn.
Phùng Nguyên Xuân thì nhẹ nhàng cầm lấy tay mẹ, rồi ân cần vuốt lại tóc cho bà: “Mẹ, đừng giận nữa. Vì loại người như vậy mà tổn hại đến mình thì không đáng đâu.”
Lưu Thanh Thu ấm ức đến rơi nước mắt: “Mẹ tức quá, bà ta dám mắng con những lời khó nghe, còn đòi báo công an bắt cả nhà mình. Rõ ràng là bà ta bắt nạt con trước mà! Bị đánh là phải thôi lại còn định vu oan giá họa!”
Lưu Thanh Thu không biết chửi bới ác độc, chỉ cảm thấy bà Trần thật sự rất thâm hiểm.
Dân quê vốn rất sợ chính quyền. Chuyện đánh nhau thì toàn nhờ cán bộ thôn phân xử, không ai dám dây dưa đến "mũ cối".
Bà Trần lại định kéo công an vào, rõ ràng là muốn dồn mấy chị em họ đến đường cùng.
Bà ta nằm vật dưới đất, vừa rêи ɾỉ vừa than vãn nhưng không dám lải nhải chuyện báo công an nữa.
Trưởng thôn tức đến mức chỉ vào mặt bà ta mà mắng: “Đồ ngu ngốc! Bà cứ làm loạn nữa xem! Nếu còn dám gây rối, chọc ngoáy, tôi cho cả nhà bà dọn khỏi làng này luôn! Thích đi đâu thì đi, làng Phùng nhà tôi không chứa nổi loại gây họa như nhà bà!”
Nhà bà Trần vốn là dân sơ tán, năm đó hạn hán lưu lạc đến làng Phùng. Nhờ trưởng thôn Phùng thương tình mới được cho tá túc, rồi ở lại thành người trong làng.
3
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
