TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

“Ê, Trần Sinh Quân, tao nghe nói chị dâu mày với bốn anh em tụi bây ngủ chung một cái giường đất, đêm hôm tối mịt thế, chị dâu mày có bao giờ chui nhầm chăn không?”

“Chà, nếu mà chị dâu chui nhầm, thì ba thằng em trai tụi bây chẳng phải hời to à?”

“Trần Sinh Quân, nói thật đi, chị dâu cậu có chui vào chăn cậu bao giờ chưa?”

“Hahaha… Chắc chắn là có rồi, không thì sao mày lại đi giở trò với dì Khâu chứ?”

“Trần Sinh Quân, mày cũng ác thiệt đó. Dì Khâu là mẹ của Quốc Bình, nếu mày mà giở trò thành công thì chẳng phải mày thành cha kế của nó à?”

“Cha kế cái khỉ gì! Chưa kịp đυ.ng tới người ta thì đã bị bác Đại Sinh với anh Quốc Bình đập cho nhừ tử rồi!”



Trần Sinh Quân bị một nhóm đàn ông vây quanh trêu chọc, giễu cợt từng câu một, lời lẽ càng lúc càng tục tĩu và khó nghe.

Mặt anh ta đỏ bừng, trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ quát: “Tôi với anh cả và chị dâu không có ngủ chung giường! Tôi ở căn lều nhỏ riêng, anh chị ấy cũng có vách ngăn trong phòng, chị dâu tôi không thể nào chui nhầm chăn được. Mấy người làm ơn giữ mồm giữ miệng, đừng bôi nhọ danh dự người khác. Chỉ một vài câu nói nhảm của các người cũng đủ gϊếŧ chết chị dâu tôi đấy!”

Một gã đàn ông nhếch mép, giọng khó chịu: “Bọn tao chỉ đùa chút thôi, mày làm gì căng vậy?”

“Phải đó, giỡn mấy câu thôi mà, mày tưởng mình thanh cao chắc?”

“Mày dám mắng tụi tao? Muốn ăn đòn à?”

“Thôi, bỏ đi, không cần đánh nó, nhìn cái bộ dạng nhát cáy này đến Nguyên Xuân còn không đánh lại, tao chán chả thèm động tay!”

Đúng lúc này, trưởng thôn lững thững bước tới.

Khâu Quế Hoa và Đinh Tiểu Đào đang đánh nhau với bà Trần, thấy vậy mới tạm dừng tay, định buông bà ta ra.

Nhưng bà Trần vẫn không biết điều, mồm năm miệng mười chửi rủa: “Phùng Nguyên Xuân, con tiện nhân kia, mày dám đánh con trai tao, tao xé nát mặt mày ra! Con đĩ ranh, đồ đê tiện!”

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Người từ nãy đến giờ vẫn đứng xem – Lưu Thanh Thu – bỗng lao lên, giáng liên tiếp mấy cái bạt tai vào mặt bà Trần, tức giận gào: “Con mụ già khốn kiếp! Con gái tao đánh con trai mày là do nó đáng bị đánh! Mày còn dám mắng con tao à? Tao liều mạng với mày!”

Lưu Thanh Thu vốn yếu ớt, chẳng biết đánh nhau, bị bà Trần đẩy nhẹ cái suýt ngã sấp mặt, may mà Đinh Tiểu Đào nhanh tay đỡ kịp.

Đinh Tiểu Đào giận sôi máu: “Con mụ thối tha, mày còn dám động vào chị dâu hai của tao? Tao gϊếŧ mày!”

Cô lại cùng Khâu Quế Hoa nhào lên, tiếp tục cho bà Trần một trận đòn thê thảm.

Trưởng thôn nhức đầu, hét lớn: “Dừng tay! Mau dừng tay! Đại Sinh, Tam Sinh! Còn không kéo vợ mấy người ra?”

Phùng Đại Sinh vẫn đứng yên, mặt lạnh tanh: “Trưởng thôn, chuyện này không thể trách vợ tôi được. Là mẹ của Sinh Kim quá đáng trước. Nguyên Xuân nhà tôi đâu có chọc giận gì bà ta, thế mà bà ta hết lần này đến lần khác bắt nạt, lại còn mắng nhiếc thô tục. Em tôi là con gái, sao chịu nổi? Vợ tôi tức quá mới ra tay thay em gái trút giận.”

Bà Trần lập tức ngồi bệt xuống đất, ôm mặt gào khóc: “Ôi trời ơi, sao khổ thế này! Hai chị em dâu xúm lại đánh tôi! Bọn nó muốn lấy mạng tôi rồi đây mà… Trưởng thôn, ông không thể thiên vị, nếu Đinh Thúy Lan không cho tôi lời giải thích, thì tôi đến nhà bà ta ăn ở luôn cho biết!”

Lúc này, bà nội Phùng vừa rửa bát dọn dẹp xong đi ra sau cùng, vừa đến cửa kho thì nghe được câu nói của bà Trần.

Bà tức lắm, lao đến nhổ một bãi nước bọt vào mặt bà Trần, rồi mắng như tát nước: “Mày mơ à? Giữa ban ngày mà dám nằm mơ, còn đòi đến nhà tao ăn ở? Tao đấm cho mày ỉa ra quần bây giờ!”

“Con mụ già chết tiệt, bà dám…!”

Bà Trần trợn mắt, làm bộ muốn xông tới, nhưng thấy ánh mắt hung dữ của Khâu Quế Hoa và Đinh Tiểu Đào đang dán chặt vào mình, liền lập tức cụp mắt xuống, nén giận hạ giọng:

“Trưởng thôn… ông nói đi, chuyện này phải giải quyết sao đây?”

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.