TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 92
Giấc Mộng Của Vương Lão Tứ!

Sau đó, cả ba tiến vào phòng Vương Lão Tứ, đi tới trước giường, nhìn Vương Lão Tứ đang ngủ say, Hỏa Kỳ Lân vội vàng nói: "Ca ca, có phải ngươi lại muốn dùng chiêu thần thông lần trước đã từng dùng với Chu bà tử không?"

"Không khác lắm!" Khóe miệng Bộ Phàm nhếch lên một nụ cười xấu xa, sau đó một tay bấm quyết, ngón tay điểm một cái, trong lúc nhất thời một luồng ánh sáng đã dừng ngay trước trán Vương Lão Tứ.

...

Vương Lão Tứ mơ một giấc mộng rất dài.

Trong mơ, gã biến thành tức phụ Lưu Thủy Tú của mình, nhìn thấy bản thân cả ngày đều uống đến say khướt mới trở về, sau đó giơ nắm đấm lên “chào hỏi” gã.

Cảm nhận được nỗi đau đớn thấu xương kia, Vương Lão Tứ chỉ hận không thể liều mạng với bản thân trong mơ, nhưng sức lực của gã có lớn hơn nữa, cũng không bằng một hán tử, vừa phản kháng được một chút, bản thân trong mơ đã giơ nắm đấm lên hung hăng đập tới.

"Đừng mà!" Cả người Vương Lão Tứ kinh hoàng ngồi dậy, nhìn vào ngôi nhà quen thuộc, ánh sáng mặt trời chiếu vào bên ngoài cửa sổ.

"May mắn chỉ là mơ!" Vương Lão Tứ lấy tay lau mồ hôi lạnh, thoáng thở dài một hơi, khóe mắt theo bản năng liếc nhìn xuống trước ngực, đã thấy hai thứ như con thỏ trắng kia dường như đang muốn nhảy ra từ trong áo.

"Sao mới qua một đêm lại lớn như vậy rồi? Còn mềm mại như thế chứ?" Hai tay của Vương Lão Tứ nắm lấy đôi thỏ trắng lớn kia, nhéo nhéo mấy cái, cả người ngây dại.

Sau đó, gã nhìn xuống bàn tay mình. Đây đâu phải là tay của một tên hán tử, mà là tay của một nữ nhân.

Vương Lão Tứ nghĩ tới điều gì, đã nhanh chóng chạy đến phía trước gương đồng, nhìn vào trong gương, gã lập tức trông thấy tức phụ của mình.

"A!" Một tiếng la hét thất thanh truyền ra.

"Nương, người làm sao vậy?" Nhị Cẩu từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy nương đang ngồi bệt dưới mặt đất, vội vàng tiến lên hỏi.

"Nhị Cẩu, ta biến thành nương ngươi rồi!" Sắc mặt của Vương Lão Tứ tái nhợt nói.

Cái đầu nhỏ của Nhị Cẩu tràn đầy dấu chấm hỏi. Nó vừa phát hiện đột nhiên mình có chút không hiểu lời nói của nương có nghĩa là gì.

"Nương, nương nói sao ta nghe không hiểu?" Nhị Cẩu gãi đầu nói.

"Không đúng, không đúng, nhất định là ta đang nằm mơ!" Sắc mặt của Vương Lão Tứ sợ hãi, lấy tay tự nhéo mình một cái, cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền đến từ cánh tay, đau đến mức gã phải nhe răng trợn mắt.

"Nương, người bị làm sao vậy chứ? Sao người lại tự nhéo mình?" Nhị Cẩu vội vàng giữ chặt tay Vương Lão Tứ.

"Làm thế nào đây? Có lẽ cái này không phải là một giấc mơ?" Vương Lão Tứ nắm lấy bả vai Nhị Cẩu: "Nhị Cẩu, ngươi nói cho ta biết, có phải ta đang nằm mơ không?"

"Nương, người đang nói cái gì vậy?" Vai của Nhị Cẩu bị nắm đến đau nhức.

"Mới sáng sớm đã phát điên cái gì thế?" Vương Lão Tứ nhìn một hán tử giống y như đúc bản thân đi vào từ bên ngoài. Cả người gã không khỏi nổi da gà. Nếu nói gã biến thành tức phụ của mình, vậy hán tử trước mắt này là ai?

Chẳng lẽ là Lưu Thủy Tú?

"Nhị Cẩu, đã đến lúc đi học tư thục rồi!" Tên hán tử kia nhìn Nhị Cẩu một cái.

"Ồ! Nhưng người không thể đánh nương của con!” Nhị Cẩu nhìn thoáng qua nương nhà mình nói.

"Được rồi được rồi!" Hán tử kia không kiên nhẫn nói.

Đợi Nhị Cẩu ra khỏi cửa, Vương Lão Tứ hoảng sợ chạy đến trước mặt mình: "Lưu Thủy Tú, có phải là ngươi không?"

"Bà nương này có phải đã ngủ đến ngốc luôn rồi? Nói vớ vẩn cái gì đó!" Hán tử kia tức giận nhìn Vương Lão Tứ một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên hai thứ như đôi thỏ trắng lớn ở trước ngực của Vương Lão Tứ.

"Ngươi muốn làm gì?" Vương Lão Tứ bị đối phương nhìn đến nổi da gà, thân thể không khỏi lùi lại về phía sau.

"Ta muốn làm gì? Không phải ngươi biết rất rõ sao?"

Nhìn hán tử trước mặt lộ ra nụ cười, không ngờ Vương Lão Tứ lại có thể hiểu được đối phương đang có ý đồ gì.

"Ngươi đừng tới đây, ta không phải Lưu Thủy Tú, ta là Vương Lão Tứ!" Vương Lão Tứ hoảng sợ nói.

"Bà nương kia ngươi lại nói nhảm cái gì đó. Ngươi là Vương Lão Tứ thì ta là ai? Không phải hôm qua bị ta đánh đến choáng váng rồi?" Hán tử bị lời nói của tức phụ nhà mình làm cho bối rối, nhưng nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của tức phụ, niềm hưng phấn trong lòng lại không nhịn được mà bùng lên.

"Ngươi đừng tới đây!" Nhìn nụ cười trên khóe miệng tên hán tử giống mình y như đúc trước mặt, tóc gáy Vương Lão Tứ dựng thẳng, gã vội vàng cầm cây kéo trên bàn, run rẩy nói.

"Ta là Vương Lão Tứ, ta không phải Lưu Thủy Tú, ngươi không được tới đây!"

"Ngươi có gan thì đâm đi, xem lão tử có cắt đứt chân của ngươi không?" Hán tử kia không chút sợ hãi, đã lập tức nhào tới. Trên mặt Vương Lão Tứ lộ rõ vẻ sợ hãi, bàn tay cầm kéo bắt đầu vung loạn lên.

"Xoẹt!"

Cây kéo nọ chợt lóe hàn quang, đã xẹt qua phần bụng của hán tử, cũng may hán tử nhanh tay nhanh mắt thu cái bụng lại, khiến cho cây kéo đúng lúc xẹt ngang qua xiêm y của gã, để lại một đường rách thật dài.

"Hay cho Lưu Thủy Tú ngươi, ngươi thật sự dám đâm!" Hán tử đã hoàn toàn tức giận, gã không chút do dự, lập tức vung một cái tát lên mặt Vương Lão Tứ.

"Bốp" một tiếng. Đầu của Vương Lão Tứ bị đập đến choáng váng, cả người ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất. Nhưng không đợi gã phản ứng lại, hán tử giống gã y như đúc trước mặt kia lại cởi thắt lưng ra, rồi tựa như một con mãnh thú xổng chuồng, nhào về phía Vương Lão Tứ.

"Đừng tưởng có thôn trưởng che chở thì lão tử không dám động đến ngươi, xem hôm nay lão tử dạy bảo ngươi như thế nào!"

2

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.