TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 91
Ngươi Đã Không Cần Tức Phụ, Chẳng Lẽ Còn Không Cho Phép Người Khác Cần Sao?

Nhóm dân làng xung quanh có chút ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.

Thật ra đối với việc có muốn lấy lãi hay không bọn họ cũng không để ý lắm, có thể trả lại bạc là được rồi.

Lý Nhị vốn đang muốn nói lãi suất thì không cần, nhưng nghĩ đến cách làm của Bộ Phàm nhất định là có nguyên nhân, có lẽ hắn muốn dạy cho Vương Lão Tứ một bài học, nên đến cuối cùng ông ấy cũng không nói gì.

"Nương, người muốn đi đâu vậy?" Nhưng đúng vào lúc này lại có thanh âm của Nhị Cẩu truyền đến.

Chúng thôn dân vội vàng nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Chỉ thấy ngay lúc này hai tay tức phụ của Vương Lão Tứ đang ôm một bọc đồ, dứt khoát đi ra.

"Tức phụ, ngươi lấy bọc đồ ra là muốn làm cái gì?" Vương Lão Tứ thấy thế thì vội vàng chạy đến trước mặt tức phụ.

"Ngươi tránh ra cho ta!" Tức phụ của Vương Lão Tứ lập tức hất tay gã ra, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Bộ Phàm: "Thôn trưởng, ta muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, Nhị Cẩu đành nhờ ngài chăm sóc!"

Hốc mắt tức phụ Vương Lão Tứ ửng đỏ, Bộ Phàm thở dài: "Ngươi cứ yên tâm rời đi, Nhị Cẩu là học trò của ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho nó!"

"Không được! Ngươi quay lại đây, ngươi đi rồi thì ai giặt giũ và nấu cơm cho ta và Nhị Cẩu?" Vương Lão Tứ không đồng ý, còn muốn ngăn cản tức phụ của mình, nhưng lại bị Bộ Phàm chắn trước người.

"Đa tạ thôn trưởng!" Tức phụ của Vương Lão Tứ không để ý tới gã nữa, nàng ta lau nước mắt, thi lễ với Bộ Phàm rồi đi ra ngoài thôn.

"Thôn trưởng, vì sao ngài lại để nàng ta rời đi chứ?" Vương Lão Tứ tức giận hỏi.

"Không để cho nàng ta đi? Chẳng lẽ còn muốn để nàng ta bị ngươi bán thêm một lần nữa sao?" Bộ Phàm không chút khách khí hỏi.

"Không phải là do ta đánh cược đến đỏ mắt sao?" Vương Lão Tứ bị nghẹn họng.

"Tẩu tử, ngươi đừng quá đau lòng, nếu không ngươi hãy suy nghĩ đến Tống Lại Tử ta một chút đi. Mặc dù Tống Lại Tử ta có phần nghèo khó nhưng khẳng định là không làm ra chuyện bán tức phụ kia đâu!" Tống Lại Tử hô to một tiếng.

Bộ Phàm: "..."

Hóa ra Tống Lại Tử còn nhớ thương nàng dâu nhà người khác.

Đây chẳng lẽ chính là hạn hán cũng chết, đuối nước cũng chết?

Nhưng lần này Tống Lại Tử tới đây cũng không phải là xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, ngay vừa rồi Tống Lại Tử đã cầm hai cái rìu lớn xông tới, áp trận cho bọn họ.

"Đó là tức phụ của ta!" Vương Lão Tứ trừng mắt nhìn Tống Lại Tử.

"Dù sao ngươi cũng không cần tức phụ, còn không cho phép người khác cần à?" Tống Lại Tử nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả, dù sao gã cũng quen không có mặt mũi rồi.

Lời này vừa nói ra nhóm dân làng xung quanh cũng không nhịn được mà gật đầu. Mặc dù bọn họ cảm thấy làm như vậy có chút vô đạo đức, nhưng lời Tống Lại Tử nói cũng không phải là không đạo lý. Ngươi đã không cần tức phụ, chẳng lẽ còn không cho phép người khác cần sao?

Nhất là ánh mắt những phụ nhân xung quanh, bọn họ nhìn Vương Lão Tứ kia với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ và xem thường, đồng thời trong lòng cũng tự nhủ sau này nhất định phải để phu quân nhà mình cách Vương Lão Tứ này xa một chút, tránh bị Vương Lão Tứ dạy hư mất.

Mà suy nghĩ của những tên hán tử xung quanh lại rất đơn giản, sau này nhất định phải yêu thương tức phụ nhà mình hơn một chút, đừng để cho Tống Lại Tử bắt cóc đi mất.

Bộ Phàm cũng không biết bởi vì Tống Lại Tử làm loạn đến mức này lại khiến cho nhóm hán tử trong thôn bỗng nhiên càng thêm thương tiếc tức phụ nhà mình.

"Vương Lão Tứ, trong khoảng thời gian này ngươi cứ suy nghĩ kỹ lại một chút đi, chờ khi nào suy nghĩ rõ ràng rồi lại đi đón tức phụ trở về!"

"Biết rồi!" Vương Lão Tứ cũng không để việc này trong lòng. Dù sao nhà mẹ đẻ của thê tử gã cũng không có khả năng nuôi một đứa con gái đã đi lấy chồng cả đời, qua vài ngày nữa, chừng hơn mười ngày kiểu gì nàng ta cũng sẽ bị nhạc gia của gã đưa về mà thôi.

Bộ Phàm hơi nhíu mày.

Đối với thái độ của Vương Lão Tứ, hắn cũng có thể đoán ra vài phần, xem ra nếu không cho chút dạy bảo nào đó thì Vương Lão Tứ sẽ không biết sai đâu.

Sau đó, dân làng tản đi hết, Bộ Phàm và Nhị Cẩu trở về tư thục.

"Đa tạ tiên sinh đã cứu nương của con!" Nhị Cẩu hiểu rõ nếu không phải tiên sinh kịp thời chạy tới, chỉ sợ nương của nó sẽ bị đám người xấu kia mang đi.

"Không cần đa tạ, Đó là những việc ta nên làm!" Bộ Phàm vỗ bả vai Nhị Cẩu: "Đối với chuyện của cha ngươi, ngươi đừng để trong lòng, cứ tin tưởng sau này hắn sẽ thay đổi là được!"

"Ông ấy có thực sự thay đổi không?" Nhị Cẩu cúi đầu, có chút mất mát nói.

"Có, ngươi không tin lời tiên sinh nói sao?" Bộ Phàm cười nói.

"Không, ta tin tiên sinh!" Nhị Cẩu gật đầu, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm.

...

Đêm khuya vắng vẻ.

Một bóng người chân đạp hư không, chậm rãi đáp xuống vào trong viện của Vương Lão Tứ, bên người còn có một tiểu bạch lư, trên lưng tiểu bạch lư kia còn có một đứa bé gái đáng yêu.

"Ta nói này, đêm hôm khuya khoắt các ngươi không ngủ còn đi theo làm cái gì?" Bộ Phàm không nói gì.

"Ca ca, lần trước ngươi đã hỏi câu này rồi mà? Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, mau tiến vào vấn đề chính đi!" Hỏa Kỳ Lân có chút kích động nói.

"Đói!" Tiểu bạch lư hí một tiếng.

"Tiểu Bạch nói nó cũng giống như vậy!" Hỏa Kỳ Lân bổ sung.

Bộ Phàm: "?"

Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến không thể giải thích được thế này?

2

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.