Chương 53
Khẳng Định Là Nãi Nãi Bị Bệnh Rồi!
Môn công pháp này là công pháp tu tiên mà lúc đầu hắn đã đạt được, tên nó là 【 Thiên Đạo Luân Hồi Công 】
Môn công pháp này không thích hợp để chiến đấu, nhưng dựa theo Thiên Đạo Luân Hồi Công miêu tả, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới cao thâm thì người luyện có thể xem được nhân quả, nhìn được quá khứ tương lai.
Vậy mà lúc hắn nhìn thấy trong giấc mơ của Chu bà tử lại có hình bóng của chính mình, hắn đã cảm thấy chuyện này thực kỳ lạ.
Nếu những thứ bọn họ vừa xem kia là tương lai vậy thì khẳng định là Bộ Phàm ở trong giấc mơ của Chu bà tử kia không biết đang bị hắn âm thầm quan sát.
Hắn có chút không rõ ràng lắm, cũng không biết những sự việc xảy ra trong mơ của Chu bà tử kia, rốt cuộc là thật hay giả.
Hoặc là... thế giới mà hắn vừa nhìn thấy, chính là một thế giới nhỏ song song với thế giới của hắn bên này.
Ừm... có một điều cần phải nói, đó là bộ dạng của Bộ Phàm ở trong mơ của Chu bà tử kia nhìn đẹp trai đến ngay cả hắn cũng thèm thuồng.
Nhưng mặc kệ thế nào, trải qua một giấc mơ này chắc hẳn Chu bà tử sẽ không còn đối xử tệ bạc với một nhà Chu Đại Sơn nữa.
"Có điều về sau, ta lại ít đi một nhiệm vụ quét kinh nghiệm!"
Bộ Phàm cũng không cảm thấy đáng tiếc, trong suy nghĩ của hắn có một số việc nên làm, cũng có một số việc không nên làm.
Nếu phải làm nhất định sẽ không hối tiếc.
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bộ Phàm nhàn nhã cưỡi tiểu bạch lư đi dạo trong thôn, thật bất ngờ, hắn lại chạm mặt Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đang tới đây tìm hắn.
"Thôn trưởng ca ca, ngươi mau cùng chúng ta về nhà, nhìn xem nãi nãi của chúng ta đi!" Tiểu Thảo không kịp giải thích rõ ràng đã lôi kéo hắn về hướng nhà nàng.
"Tiểu Thảo, ngươi muốn ta đi cũng được, nhưng phải nói cho ta nghe nãi nãi của ngươi đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Bộ Phàm nghi hoặc, chẳng lẽ do tối hôm qua hắn vận công quá mạnh, khiến Chu bà tử chịu không nổi cuối cùng cái mạng bay vù vù mất rồi?
"Nãi nãi của ta… Nãi nãi của ta…!" Tiểu Thảo có chút không biết nên giải thích như thế nào, cho nên tiểu cô nương ấy đã nhanh chóng kể hết những chuyện hồi sáng ra.
"Thôn trưởng ca ca, buổi sáng nãi nãi cho chúng ta lên bàn ăn điểm tâm, còn cho ta và Tiểu Hoa hai quả trứng gà, nhưng nãi nãi không cho Kim Bảo, nãi nãi còn đánh hắn nữa!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thảo tràn đầy hoảng sợ nói.
"Ừm, nãi nãi còn nói chúng ta không cần làm việc, cứ ra ngoài chơi đi. Khẳng định là nãi nãi đã bị bệnh rồi." Tiểu Hoa ở bên cạnh, hóng theo hai người nói chuyện, sau đó cũng gật đầu, lên tiếng nói.
Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười. Hoá ra hai tỷ muội này thấy Chu bà tử chuyển biến quá nhanh nên bị dọa sợ rồi.
"Các ngươi đừng lo lắng!" Bộ Phàm an ủi hai tiểu nha đầu: "Nãi nãi của các ngươi chuyển biến như vậy là tốt mà!"
"Chuyển biến như vậy là tốt ư?" Hai tỷ muội Tiểu Thảo nghe vậy nhưng vẫn mơ hồ.
"Đúng vậy, có nghĩa là trước kia nãi nãi của các ngươi mắc một loại bệnh, hiện giờ hết bệnh rồi, tự nhiên sẽ tốt thôi!" Bộ Phàm dùng lời nói đơn giản để hai tiểu nha đầu có thể hiểu, giải thích cho chúng nghe.
"Thôn trưởng ca ca, như vậy nghĩa là từ nay về sau nãi nãi sẽ không đánh chúng ta nữa, có đúng không?" Tiểu Hoa nhanh chóng bắt lấy trọng điểm.
"Có thể nói như thế!" Bộ Phàm gật đầu. Thời điểm Chu bà tử bị người nhà xa lánh, chật vật, khổ sở nhất, chỉ có một nhà Chu Đại Sơn đồng ý nuôi nấng bà ta, cho dù Chu bà tử dù vô lương tâm đến mức độ nào cũng sẽ cảm động thôi.
"Nếu vậy thì tốt quá!” Tiểu Hoa đặc biệt vui vẻ. Tiểu Thảo cũng không nhịn được nở nụ cười.
Nhìn thấy hai tiểu nha đầu vui tươi hớn hở rời đi, Bộ Phàm cười lắc đầu, niềm vui đối với những hài tử chỉ đơn giản như thế mà thôi.
…
Buổi chiều hắn gặp Chu bà tử ở trên đường.
"Tiểu thôn trưởng, ngươi muốn đi đâu vậy?" Thật bất ngờ, Chu bà tử lại lên tiếng chào hỏi hắn.
"Hoá ra là Chu nãi nãi, con heo nhà Lão Trụ thúc bị bệnh, hắn gọi ta đi nhìn một cái." Bộ Phàm cười nói: "Chu nãi nãi, người muốn đi đâu vậy?"
"Ta đi dâng hương cho lão nhân nhà ta!" Chu bà tử cười nói: "Không nói chuyện với ngươi nữa. Hôm nào ngươi rảnh thì qua nhà Chu nãi nãi ta uống trà nhé!"
"Vâng!" Bộ Phàm gật đầu.
Nhìn thấy Chu bà tử mặt mày hồng hào rời đi, trong lòng hắn có chút cảm thán. Quả nhiên người đã trải qua sinh tử sẽ thay đổi, ngay cả tính tình cũng biến hoá theo. Nhưng Chu bà tử lại đi dâng hương cho lão nhân nhà bà ta... Hay là bà ta nghĩ giấc mơ tối hôm qua là Chu lão nhân báo mộng?
...
Phía sau núi.
"Lão nhân, tối hôm qua ta đã có một giấc mơ dài, thật dài. Trong mơ ta còn đuổi cả nhà Đại Sơn rời đi..." Chu bà tử quỳ gối trước phần mộ Chu lão nhân, vừa đốt tiền giấy tiền vàng vừa kể hết những chuyện xảy ra trong mơ. Nói xong lời cuối cùng bà ta không kìm được rơi lệ đầy mặt.
"Ban đầu, ta chỉ nghĩ đó là một giấc mơ, thế nhưng sau đó nghĩ lại ta mới phát hiện giấc mơ kia thực sự quá chân thật." Bà ta vẫn nhớ như in khoảnh khắc lúc bà ta hấp hối kia. Lại nghe rõ mồn một tiếng khóc đau thương của cả nhà Đại Sơn. Từ đáy lòng bà ta ngập tràn hối hận. Hối hận vì tại sao bà ta chưa từng đối tốt với cả nhà Đại Sơn, dù chỉ một lần?
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
