Chương 52
Chuyện Tương Lai Ai Có Thể Nói Được Rõ Ràng?
Từ hôm đó Chu bà tử ở lại nhà Chu Đại Sơn. Bình thường đều là thê tử Đại Sơn lại đây cho bà ta ăn cơm, rửa mặt. Món ăn nhà bọn họ chỉ là một chút cháo gạo thô, hoặc là cháo với chút đồ ăn đơn giản, nhưng so với bánh bao khô ở nhà đại nhi tử thì ngon hơn nhiều lắm.
Hôm nay thê tử Đại Sơn có việc nên không tới, nàng để cho Tiểu Thảo đến cho bà ta ăn cơm. Nhìn thấy Tiểu Thảo có chút sợ hãi, nhưng vẫn cẩn thận bón cơm cho mình, trong lòng Chu bà tử chứa đầy cảm xúc lẫn lộn, bà ta lại phát ra thanh âm ô ô.
"Nãi, người muốn đi nhà xí sao? Người chờ một chút, ta lấy cho người bồn nước tiểu!" Nói xong Tiểu Thảo đi ra ngoài lấy bồn nước tiểu.
Có điều Chu bà tử chỉ muốn nói, Tiểu Thảo, đừng sợ, nãi nãi sẽ không đánh ngươi.
"Nãi, bồn nước tiểu đến đây!" Tiểu Thảo cầm bồn nước tiểu chạy vào.
Chu bà tử lắc đầu, bà ta lại dùng sức phát ra âm thanh, nói từng chữ ra: "Tiểu Thảo, ngươi chán ghét nãi nãi sao?"
Tiểu Thảo không nghĩ tới Chu bà tử lại hỏi như vậy, nàng hơi lay động thân thể.
"Chán ghét!” Tiểu Thảo cúi đầu.
Vẻ mặt Chu bà tử ảm đạm.
"Nhưng bởi vì người là mẫu thân của phụ thân ta, cho nên ta không chán ghét người!" Tiểu Thảo cười nhàn nhạt, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nói.
Hốc mắt Chu bà tử lập tức đỏ lên.
Trước kia vì sao bà ta lại hồ đồ như vậy? Lại coi một hài tử ngoan ngoãn như thế này thành một con sói mắt trắng vô ơn chứ?
Buổi chiều Tiểu Thảo và Tiểu Hoa giúp bà ta rửa mặt và thân thể.
Vừa mới bắt đầu, Tiểu Hoa còn có chút sợ Chu bà tử, nhưng sau khi được Tiểu Thảo khuyên giải, an ủi, dần dần Tiểu Hoa cũng tự nhiên hơn một chút.
Nhìn thấy Tiểu Hoa ở nhà cũ trước kia vẫn luôn trầm mặc ít lời, hiện giờ trở nên hoạt bát sáng sủa, thi thoảng còn cười vui vẻ, tiếng cười của tiểu cô nương cũng dễ nghe như tiếng kêu của chim khách vậy.
Chu bà tử rất thích loại cảm giác này. Nhưng bà ta càng cảm thấy thoải mái khi ở đây thì trong lòng lại càng hổ thẹn với cả nhà Đại Sơn. Nhớ tới những hành động, thái độ của mình với cả nhà Đại Sơn, bà ta lại hận không thể cho mình một cái bạt tai.
Trước kia đúng là bà ta đã sống trong thân chó rồi, lại đuổi một nhà nhi tử hiếu thuận như vậy đi, thậm chí còn không cho chúng một phân tiền nào.
Chỉ ở nhà Đại Sơn ngắn ngủi có mấy tháng thôi, vậy mà Chu bà tử cảm thấy được thời gian của bà ta không còn nhiều nữa, hai mắt cũng càng ngày càng không nhìn rõ.
"Thôn trưởng, cầu ngươi cứu nương của ta đi!" Chu Đại Sơn khẩn cầu nói.
"Dầu hết đèn tắt, vốn dĩ Chu nãi nãi nên mất mạng từ mấy tháng trước rồi, là ta thi châm mới khiến nãi nãi kéo dài tới hiện tại. Đại Sơn thúc, các ngươi nén bi thương đi!” Bộ Phàm lắc đầu.
"Cám ơn!" Chu bà tử dùng khí lực cuối cùng cố nặn ra hai chữ. Mà hai chữ này là bà ta nói với Bộ Phàm. Bà ta cảm thấy mấy tháng thời gian này chính là khoảng cuộc đời tuyệt vời nhất của bà ta, ít nhất cũng để cho bà ta biết vẫn còn có người nhớ thương lão bà tử như bà ta này.
Bộ Phàm gật đầu với Chu bà tử.
Đây là một câu cuối cùng của Chu bà tử.
Sau khi nói xong, Chu bà tử từ từ nhắm hai mắt lại.
Lúc ấy khi nghe tiếng khóc của cả nhà Đại Sơn, trong lòng Chu bà tử vừa hối hận vừa hổ thẹn.
Hối hận, vì sao lúc trước bà ta không đối xử tốt với cả nhà Đại Sơn?
Hổ thẹn, bởi vì rõ ràng bà ta đối xử không tốt với nhà bọn họ, vậy mà nhà bọn họ vẫn đối xử tốt với bà ta như thế?
Nếu có thể trở lại trước kia, vậy thì tốt rồi, bà ta nhất định sẽ đối xử tốt với cả nhà Đại Sơn.
…
Trong phòng Chu bà tử.
"Chúng ta đi thôi!"
Nhìn thấy từ khóe mắt Chu bà tử chảy xuống hai hàng lệ nóng, Bộ Phàm thu hồi hình ảnh thủy kính trước mặt do hắn huyễn hoá ra, tiếp đó hắn xoay người, thân hình bỗng nhiên biến mất.
Tiểu bạch lư và Hoả Kỳ Lân liếc nhìn nhau, chúng cũng biến mất khỏi phòng.
"Bộ Phàm, cảnh tượng vừa rồi là chuyện tương lai sẽ phát sinh của Chu bà tử hay những thứ này đều là một giấc mơ do ngươi chế tạo ra?" Hoả Kỳ Lân vô cùng nghi hoặc. Trong hình ảnh thủy kính, chuyện của Chu bà tử đã diễn ra trong thời gian vài năm, nhưng trên thực tế ở trong hiện thực chỉ mới trải qua có nửa canh giờ.
"Ngươi nói thử xem!" Bộ Phàm ôm hai tay, nho nhã cười.
"Ta không biết mà!" Hoả Kỳ Lân có chút bực bội, nói: "Ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu!"
"Ngươi nói là thật thì nó là thật, ngươi nghĩ nó không có khả năng xảy ra thì nó sẽ không xảy ra. Chuyện tương lai ai có thể nói được rõ ràng?" Bộ Phàm cười cười, hắn chắp hai tay, sau đó biến mất trong bầu trời đêm.
Hoả Kỳ Lân gãi gãi đầu. Vấn đề ta muốn hỏi chỉ đơn giản cuối cùng thì nó là thật hay là giả thôi mà?
Nếu là thật thủ đoạn của Bộ Phàm kia thật sự sâu không lường được.
Phải biết rằng những tu sĩ Nhân tộc có thủ đoạn thông hiểu được chuyện quá khứ tương lai như vậy, chắc chắn không phải là tu sĩ bình thường. Cho dù vị phụ thân là Yêu Vương kia của nó cũng không làm được.
"Còn nói mình không phải ẩn sĩ cao nhân, hiện tại đã bại lộ rồi!" Hoả Kỳ Lân than thở một câu, trong mắt nàng thì Bộ Phàm này chính là ẩn sĩ cao nhân muốn tránh ở một thôn nhỏ rồi vênh váo lên mặt đây mà.
Bộ Phàm cũng không biết Hoả Kỳ Lân đang nghĩ cái gì. Kỳ thật đối với những hình ảnh này của Chu bà tử, hắn cũng không thể phân biệt được đến cùng nó là thật hay là giả. Bởi vì tất cả những gì diễn ra trong khoảng thời gian này đều là do hắn thi triển một loại công pháp huyễn hóa ra.
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
