TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Nó đáng giá bao nhiêu tiền? (4)

“Được rồi mà! Xin lỗi Tiểu Tuyết nhé, lần này là tớ sai thật.” Lâm Thu tươi cười rạng rỡ, thân mật khoác tay Trần Nghênh Tuyết: “Sau này tớ nhất định không làm vậy nữa đâu. Thế này nhé, tối nay tớ bao bữa ăn, ăn xong đưa cậu đi chơi. Cậu tha lỗi cho tớ nha!”

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, thấy Lâm Thu chịu nhận lỗi, thái độ của Trần Nghênh Tuyết cũng dịu lại: “Thôi khỏi đi chơi, tay tớ còn đau, ăn xong mình về trường luôn.”

“Được, nghe lời cậu hết.”

Trong suốt quá trình ăn cơm sau đó, Lâm Thu đã nhiều lần cố gắng khơi chuyện để làm dịu không khí nhưng Trần Nghênh Tuyết luôn cảm thấy cổ tay nóng rát, không mấy để ý đến cô ta , chỉ ăn qua loa một chút rồi xin phép về trước.

“Xin lỗi nhé Tiểu Tuyết, đều tại tớ sức lực quá lớn đấy.” Lâm Thu lại một lần nữa xin lỗi: “Cậu có cần tớ đi cùng đến bệnh viện xem sao không?”

“Không sao, tớ tự về trường lấy thuốc bôi chút là được. Cậu cứ ăn từ từ đi nhé.”

Đi được vài bước, Trần Nghênh Tuyết sờ túi mới phát hiện mình quên điện thoại. Đang định quay lại lấy, thì thấy trong tấm kính phản chiếu trước mặt, Lâm Thu đang quay lưng về phía cô, khóe môi nở một nụ cười mờ ảo như có như không.

Nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười thường ngày của cô ta, trông khá kỳ quái.

Tim Trần Nghênh Tuyết thắt lại, rồi cô ta đột ngột quay đầu lại. Trong tầm mắt cô, Lâm Thu hiện ra với nụ cười rạng rỡ, mang theo chút ngạc nhiên tự nhiên, như thể người cô nhìn thấy trong tấm kính phản chiếu chỉ là ảo giác mà thôi.

“Sao thế Tiểu Tuyết, quên đồ gì à?”

“Quên lấy điện thoại.” Trần Nghênh Tuyết lặng lẽ bước lên, lấy điện thoại của mình trên ghế. Cuối cùng, cô dặn dò một câu như mọi khi: “Lát về trường thì nhắn tin cho tớ nhé.”

“Được rồi, vẫn là Tiểu Tuyết quan tâm tớ nhất.” Lâm Thu làm ký hiệu trái tim với Trần Nghênh Tuyết, nhìn đáng yêu và lanh lợi vô cùng.

Nhưng lúc này, Trần Nghênh Tuyết chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát.

Ra khỏi nhà hàng, Trần Nghênh Tuyết không về trường ngay. Cô tìm một tiệm trang sức gần đó, nói với một nhân viên bán hàng đang rảnh rỗi: “Xin chào, tôi muốn tháo chiếc vòng này ra, xin hỏi có thể giúp tôi được không ạ?”

Nhân viên bán hàng là một chị gái khoảng ba mươi tuổi, nhìn cổ tay đỏ sưng của Trần Nghênh Tuyết lộ vẻ đau lòng: “Trời ơi em gái ơi! Sao em lại kéo mạnh vậy? Tay bị thương hết rồi này, mau vào đây với chị.”

Hai phút sau, nhân viên bán hàng vừa thoa kem dưỡng tay cho Trần Nghênh Tuyết, vừa nhẹ nhàng vỗ vào tay cô để cô thư giãn.

“Chị ơi, chiếc vòng này miệng vòng là trong lớn ngoài nhỏ phải không ạ?” Trần Nghênh Tuyết hỏi.

“Không phải đâu, hai mặt đều giống nhau mà.” Nhân viên bán hàng nói: “Mà em gái ơi, chiếc vòng huyết ngọc này em mua ở đâu thế? Cái màu này thật sự là hiếm có đấy, bảo vật trấn tiệm của cửa hàng chị cũng không sánh bằng đâu.”

Trần Nghênh Tuyết mím môi, nhưng không nhịn được cau mày: “Nó đáng giá bao nhiêu tiền ạ?”

“Chị không chuyên về cái này, không dám nói bừa kẻo làm lạc hướng em. Nếu sau này em muốn giám định, chị có thể giúp em liên hệ với chuyên gia giám định.” Nữ nhân viên bán hàng cười nói: “Thư giãn ngón tay ra nhé, chị bắt đầu tháo ra đây.”

Theo lời nhân viên bán hàng, Trần Nghênh Tuyết phối hợp thả lỏng hết sức lực trên tay, mắt căng thẳng nhìn động tác của cô ấy.

Thế nhưng, chiếc vòng ngọc vốn trông khá rộng rãi, khi trượt đến khớp ngón cái của Trần Nghênh Tuyết lại đột nhiên bị kẹt cứng.

“Ơ?”

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.