TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Nó đáng giá bao nhiêu tiền? (3)

Bản thân cô đi tìm Lâm Thu thì đều bị đối xử lạnh nhạt, sau đó cô đã hiểu, mình và Lâm Thu chắc chắn sẽ ngày càng xa cách.

Thực tế cho đến ngày hôm nay, hai người đã ba tháng không nói chuyện với nhau rồi.

Hơn nữa, theo như Trần Nghênh Tuyết hiểu về Lâm Thu, những món đồ tốt xưa nay cô ấy chưa từng sẵn lòng chia sẻ với ai, huống hồ gì chiếc vòng này nhìn qua đã thấy rất giá trị. Dù thế nào đi nữa, cô ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng tặng cho mình như vậy.

Sự việc bất thường ắt có điều kỳ lạ.

Trần Nghênh Tuyết lại lần nữa từ chối: “Thôi, dù chiếc vòng này không quý giá thì nó cũng là tấm lòng của bạn cậu tặng cho cậu. Tặng lại tấm lòng của người khác không tốt lắm.”

Trong lúc nói chuyện, Trần Nghênh Tuyết cố gắng rút tay mình ra khỏi tay Lâm Thu, nhưng kỳ lạ là Lâm Thu bình thường ngay cả nắp chai cũng không vặn nổi, hôm nay lại có sức mạnh kinh người, nắm tay cô đau nhói.

Không biết Lâm Thu đã bóp trúng huyệt vị nào, Trần Nghênh Tuyết đau đến nhăn mặt nhăn mũi, cánh tay đó hoàn toàn không còn sức lực.

Cô đang định dùng tay kia để gỡ tay Lâm Thu ra, thì thấy Lâm Thu với tốc độ nhanh như chớp, đẩy chiếc vòng ngọc vào cổ tay cô.

Lâm Thu buông tay ra, vẻ mặt đầy áy náy: “Xin lỗi nhé Tiểu Tuyết, tớ không cố ý làm cậu đau đâu. Tớ thật sự muốn tặng quà cho cậu, vừa nãy thấy cậu thích chiếc vòng ngọc này nên mới kích động thế đấy.”

Nói rồi cô ấy thán phục: “Cậu xem nó hợp với màu da cậu biết bao nhiêu!”

Trần Nghênh Tuyết tuy ngũ quan khá bình thường, nhưng làn da cô trắng nõn mịn màng. Chiếc vòng ngọc màu máu đeo vào càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, quả thật rất đẹp.

Chỉ có điều vùng da gần cổ tay bị đỏ lên một mảng lớn, trông hơi mất thẩm mỹ.

Trần Nghênh Tuyết lại không hề vui vì lời khen của Lâm Thu.

Sắc mặt cô trở nên khó coi, giọng nói cũng vô thức mang theo tức giận: “Tớ đã nói là không cần rồi, cậu dựa vào đâu mà cứ đeo cho tớ?”

Nói xong, cô đưa tay ra định tháo chiếc vòng ngọc xuống.

Tuy nhiên, Trần Nghênh Tuyết nhanh chóng phát hiện ra, chiếc vòng ngọc vừa nãy đeo vào dễ dàng lúc này dù cô cố gắng thế nào cũng không thể tháo ra được. Không biết có phải ảo giác hay không, dường như cô càng cố tháo nó, vòng tròn của nó càng nhỏ lại.

Thấy cổ tay bị cọ đến mức đỏ ửng và sưng lên, Trần Nghênh Tuyết đành ngẩng đầu nhìn Lâm Thu, hỏi: “Chuyện này là sao? Sao tớ không tháo ra được vậy?”

“Ôi Tiểu Tuyết! Tớ đã nói là tặng cậu rồi mà, cậu còn tháo ra làm gì nữa chứ?” Giọng Lâm Thu lại trở về với cái giọng trách yêu quen thuộc, mềm mại và dịu dàng đến mức khiến người ta không thể giận nổi.

“Cậu đừng tưởng nó nhìn hai bên giống nhau, thật ra miệng vòng này bên trong lớn, bên ngoài nhỏ dễ đeo vào nhưng khó tháo ra đấy.”

Cô ta nhìn chiếc vòng ngọc đầy luyến tiếc, rồi giơ cổ tay mình lên lắc lắc: “Sở dĩ tớ tặng nó cho cậu, chủ yếu là vì khớp xương tớ nhỏ, đeo vào thì rộng quá, dễ sơ ý làm rơi mất. Nếu không vì vậy thì tớ cũng chẳng nỡ tặng đâu. Cậu xem, cậu đeo vừa y luôn! Tớ có lòng tốt tặng quà cho cậu, vậy mà cậu còn trách mắng tớ, thật sự làm người ta buồn ghê đó.”

Lời Lâm Thu nói nghe cũng có lý, thân hình cô ta vốn nhỏ nhắn, khớp xương thực sự nhỏ hơn Trần Nghênh Tuyết rất nhiều, cổ tay thì lại càng nhỏ hơn hẳn một vòng.

Dù trong lòng vẫn thấy thái độ của Lâm Thu có gì đó kỳ lạ, nhưng vòng đã tháo không được, Trần Nghênh Tuyết có nói thêm cũng chẳng để làm gì: “Lần này thì tớ bỏ qua, nhưng nếu sau này cậu còn như vậy nữa, chúng ta đừng liên lạc nữa. Tớ không thích kiểu bạn bè tự ý quyết định thay người khác.”

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.