TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Sẽ Có Một Ngày, Họ Lại Gặp Nhau (1)

Lưu Nhạc Dương được đặc cách nhập ngũ nhờ khả năng trinh sát xuất sắc. Cậu ấy nhập ngũ khi mới mười sáu tuổi, luôn là em út và là cây hài trong đội.

Ước mơ của cậu ấy là giành được một tấm huân chương để ông nội nở mày nở mặt, rồi xây cho ông nội một căn nhà to đẹp.

Nhưng bây giờ, cậu ấy lại nằm trong cái hang núi lạnh lẽo này ròng rã sáu năm.

Thật ra lúc đầu khi phát hiện bị lộ, tất cả đều chủ trương hỗ trợ Lưu Nhạc Dương mang theo vật phẩm nhiệm vụ đột phá vòng vây.

Nhưng ngay lúc đó có một viên đạn lạc bắn về phía Hạ Trường Phong. Lưu Nhạc Dương trong lúc nguy cấp đã đẩy anh và kết quả chân mình lại bị trúng đạn.

Hạ Trường Phong trở thành thành viên duy nhất tương đối lành lặn, có thể chạy thoát trong đội.

Anh vẫn còn nhớ rõ, lúc đó thiếu niên ngây thơ hay cười, nhét miếng chip nhỏ xíu vào tay anh với ánh mắt đầy quyết liệt, và hơi ấm nóng hổi của máu cậu ấy.

Cậu ấy nói: “Anh Hai, trông cậy vào anh đấy.”

Cuối cùng, Hạ Trường Phong tìm thấy một mảnh xương nhỏ trong góc. Anh ngồi xuống bên cạnh Lưu Nhạc Dương, cố gắng ghép nó vào đầu cậu ấy, nhưng mãi không tìm thấy điểm khớp.

Anh không từ bỏ, chỉ lặng lẽ hết lần này đến lần khác ghép lại, như thể chỉ làm vậy mới giúp cậu ấy trở nên trọn vẹn.

Khán giả trong phòng livestream nhìn cảnh tượng nặng nề đó, bình luận đồng loạt toàn là những cây nến trắng.

Ngay khi Hạ Trường Phong thử ghép mảnh xương thất bại không biết lần thứ bao nhiêu, thì một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện trước mắt anh. Giữa những ngón tay trắng bệch đó là nửa miếng sọ khá nguyên vẹn.

“Khụ khụ, quý khách, mảnh xương trong tay anh là xương đầu gối.”

Không khí nặng nề trong phòng livestream bỗng chốc tan biến.

[Phục, xin lỗi nhé, đáng lẽ đang rưng rưng nước mắt, nhưng nghĩ đến cảnh khách hàng này dùng xương đầu gối ghép đầu lâu nãy giờ, không nhịn được cười.]

[Chủ tiệm tốt quá đi mất, tôi dám cá cái hang núi này không có mảnh sọ này đâu, cậu ấy chắc chắn đã tìm thấy nó ở nơi khác.]

[Cảm ơn chủ tiệm đã giúp người anh hùng được vẹn toàn.]

Hạ Trường Phong ngẩn người một lúc mới hiểu được ý tứ trong lời thiếu niên. “Cảm ơn.”

Anh cẩn thận nhận lấy mảnh xương từ tay thiếu niên, rồi tỉ mỉ ghép nó vào nửa hộp sọ kia.

Dù vẫn còn vài lỗ đạn, nhưng cũng coi như ghép hoàn chỉnh.

Sau khi hoàn nguyên bộ xương, Hạ Trường Phong đứng dậy, hướng mặt về phía các đồng đội của mình nghiêm chỉnh chào kiểu quân đội.

Một lúc lâu sau, anh mới hạ tay xuống rồi nhìn sang thiếu niên bên cạnh: “Chủ kênh, xin hỏi có thể giúp tôi đưa họ về không?”

Dù rất muốn đưa đồng đội về nhà một cách trang trọng, nhưng họ hy sinh khi làm nhiệm vụ bí mật, lại ở ngoài biên giới quốc gia. Nếu chính quyền đứng ra, rất dễ gây ra tranh chấp giữa hai nước.

Hạ Trường Phong có chút thấp thỏm sau khi hỏi. Dù sao giao dịch giữa anh và thiếu niên chỉ là tìm người. Sự thật thì bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi, cậu ấy không có nghĩa vụ phải giúp anh nữa.

Nhưng vì thiếu niên còn ở đây, điều đó chứng tỏ vẫn còn khả năng thương lượng.

Hạ Trường Phong nói thêm: “Tôi có thể trả thêm công đức tệ.”

“Được, tổng cộng sáu mươi công đức tệ.” Đàm Mạc Sương nói.

[Có phải tôi ảo tưởng rồi không? Tôi lại cảm thấy chủ tiệm ra giá quá rẻ, trước đây cậu ấy đều thu một trăm công đức một lần cơ mà.]

[Chắc chắn là vì cảm động trước người anh hùng nên giảm giá đấy. Chủ kênh thật là người đẹp tâm thiện!]

[Thế mà còn rẻ á? Các người không biết vật giá ở Âm gian đâu! Một công đức bằng một công đức tệ, một công đức tệ đủ để mua một căn nhà trị giá năm mươi triệu tiền âm phủ rồi đấy, còn có cả sân nhỏ nữa! Chắc chắn là có hời nhé!]

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.