TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Anh Hai, trông cậy vào anh (3)

Những vấn đề mà phòng livestream có thể nghĩ đến, Hạ Trường Phong đương nhiên cũng nghĩ đến. Anh không do dự nữa, đi theo sau Đàm Mạt Tiêu, bước chân vốn dĩ thong thả giờ đây lại có phần phần vội vã và thấp thỏm.

Anh khao khát được đoàn tụ những người đồng đội của mình, nhưng lại không muốn gặp lại họ dưới hình thức này.

Với nội tâm đầy mâu thuẫn và giằng xé, hai người đã đến vị trí trung tâm của bụi gai. Trước mắt Hạ Trường Phong xuất hiện một khe đá ẩn mình.

Khe đá đủ rộng để một người có thể thẳng lưng đi vào.

"Họ ở phía dưới này." Đàm Mạt Tiêu cúi đầu nhìn khe đá.

Nhìn khe đá tối đen như mực, yết hầu anh lăn lên vài lần, mắt ươn ướt, anh hít sâu vài hơi nhưng không thể nhảy xuống ngay lập tức.

Anh cảm thấy sợ hãi rồi.

Số tội phạm tự tay Hạ Trường Phong bắn chết trong những năm qua không ít, nhưng chưa bao giờ anh cảm nhận sự sợ hãi như khoảnh khắc này.

Sợ họ phải u uất chịu đựng bóng tối không được giải thoát, lại sợ họ đã sớm hồn siêu phách tán.

[Trời ơi, thương quá đi mất! Họ đã ở dưới đó bao năm trong cái hang bé xíu thế này.]

[Hôm qua chủ kênh có nói u hồn không ý thức được mình đã chết, có khi các anh hùng vẫn còn lang thang đâu đó trong khu rừng rậm này , huhu tôi khóc hết nước mắt mất thôi!]

[Biết đâu hồn phách của họ cũng không còn nữa rồi, huhu chắc vì thế nên anh ấy mới không dám nhảy xuống đúng không?]

Hít một hơi thật sâu thêm lần nữa, Hạ Trường Phong nhảy xuống khe nứt đó.

Không gian bên dưới khe nứt rất rộng rãi. Anh rơi xuống gần ba trăm mét mới chạm đến đáy.

Hạ Trường Phong ngã một cú đau điếng, nhưng may mắn giờ chỉ là hồn thể nên không bị thương. Tay anh chạm vào một khúc xương khi chống tay xuống đất định bò dậy.

Anh nhìn thấy một bộ xương khô mặc quân phục tác chiến rừng rậm đang nằm trước mặt mình.

Ngón tay của bộ xương đang nắm chặt một sợi dây đỏ đã bạc màu, đầu dây buộc một chiếc chuông cũng phai màu tương tự.

Đây là chiếc chuông của anh Cả là đội trưởng của họ, Tần Trinh Hòa. Sáu năm trước anh ấy hai mươi lăm tuổi.

Sợi dây đỏ phù hộ anh ấy bình an do người yêu của anh tự tay buộc trước khi anh đi làm nhiệm vụ.

Trong suốt thời gian làm nhiệm vụ, Tần Trinh Hòa luôn vuốt ve nhẹ nhàng sợi chỉ đỏ hết lần này đến lần khác, khoe khoang người yêu của anh ấy dịu dàng chu đáo đến mức nào.

Ban đầu các thành viên còn kiên nhẫn ăn "cẩu lương", sau này ăn nhiều quá thì bắt đầu trêu anh ấy mang theo một cái chuông câm.

Mỗi lần như vậy, Tần Trinh Hòa lại cho họ một cái nhìn đầy sắc lẹm rồi đắc ý nói: " Đây tình yêu thầm lặng của vợ tôi dành cho tôi, lũ độc thân như các cậu làm sao hiểu được."

Người yêu của anh ấy lúc đó đã mang thai tám tháng.

Hạ Trường Phong cẩn thận sắp xếp lại những mảnh xương của Tần Trinh Hòa nhung xương của anh ấy đã vỡ vụn nhiều mảnh, không thể ghép lại được.

Một số là do gãy vì ngã, nhưng nhiều hơn là những lỗ đạn.

Chỉ riêng hộp sọ của anh ấy đã có tới mười mấy lỗ đạn, chưa kể đến thân thể.

Có thể hình dung được cảnh tượng khi anh ấy hy sinh thảm khốc đến mức nào.

Phòng livestream lúc này hoàn toàn im lặng, bình luận yên tĩnh đến đáng sợ.

Hạ Trường Phong quay sang nhìn những người còn lại, tình trạng ai nấy cũng không khá hơn Tần Trinh Hòa là bao.

Đầu của Lưu Lạc Dương người nhỏ tuổi nhất trong đội, mất gần nửa sọ. Hạ Trường Phong tìm kiếm xung quanh rất lâu cũng không tìm thấy nửa hộp sọ còn lại của cậu ấy ở đâu.

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.