TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 56
Người Này Quả Thực Là Cầm Thú (2)

Đợi đến khi mấy thuộc hạ hiểu chuyện này đều ra ngoài bận rộn, Bùi Vân Cừ mới đột nhiên nghĩ, mình vậy mà lại xếp Cố Thập Ngũ cùng đám người kia ở phía sau tên mập này. 

Theo tin tức Bành Thanh Sơn truyền đến trước đó, cho dù Cố Thập Ngũ và vị Đại kiếm sư kia chưa tới Hắc Sa Ngõa, thì những người còn lại của Âm Sơn Nhất Oa Phong, cũng nên đến Hắc Sa Ngõa rồi. 

Những người này lại thêm mười mấy con ngựa, mang theo không ít hành lý, chẳng lẽ trong nhất thời không nghĩ được biện pháp thích hợp nào để vào Hắc Sa Ngõa? 

Suy nghĩ của nàng cũng không phải không có lý. 

Đại Đường từ khi lập quốc tuy vẫn luôn theo nguyên tắc dung hòa và tiếp thu, nhưng đối với tất cả những người tiến vào Đại Đường, vẫn luôn có quy định kiểm tra nghiêm ngặt. 

Theo quan điểm của Hoàng đế, đã yêu thương như nhau đối với ngoại bang man di thì cũng nên cho họ con đường an cư lập nghiệp tương đối công bằng ở Đại Đường, nhưng những kẻ gây rối, thì phải loại bỏ tuyệt đối. 

Quyền quý Trường An đối với việc giám sát quan viên địa phương các châu huyện cũng vô cùng nghiêm khắc, quan viên địa phương cũng luôn luôn để ý sát sao đối với người ngoại bang, những người này ngoài việc mang đến những nhân tố bất ổn, thì việc tiếp xúc với họ có lẽ cũng có thể mang lại lợi ích rất lớn cho bọn hắn. 

Châu huyện bình thường đã như vậy, biên thành của Đại Đường tự nhiên là càng thêm nghiêm khắc. 

Nhiều loại hàng hóa bị cấm giao dịch dân sự nếu lưu thông vào trong Đại Đường, nhất định sẽ bị truy cứu nguồn gốc, tất cả quan viên có liên quan đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm. 

Những cao thủ võ lâm muốn lẻn vào một tòa thành không phải là chuyện khó, nhưng phải mang theo một đống chiến mã và hành lý vào thành thì lại có chút khó khăn, nhất là hiện tại Hắc Sa Ngõa sắp đến thời điểm giao dịch chiến mã, lại có nhiều quan viên Trường An đến, việc kiểm tra sẽ càng thêm nghiêm ngặt. 

Bùi Vân Cừ cảm thấy nếu đổi lại là mình, chuyện này quả thật rất khó xử lý, biện pháp tốt nhất là dàn xếp ngựa và hành lý ở nơi khác, nhẹ nhàng vào thành. 

Ban đầu Trần Đồ cũng nghĩ như vậy. 

Theo y thấy, để hành lý ở khu vực Long Đầu Khảm, Khổ Sa Doanh là lựa chọn tốt nhất, nhưng tối hôm đó y không nhìn thấy gì, sau khi uống một bát thuốc, y lại nghĩ mình thật sự có chút ngu ngốc. 

Cố Lưu Bạch cũng không phải người đến Hắc Sa Ngõa dạo chơi, làm xong việc rồi rời đi luôn, mà hắn muốn mang theo những tài sản này vào quan nội, thậm chí mang đến Trường An. 

Vậy nếu không qua được Hắc Sa Ngõa, không qua được Dương Quan, thì những hành lý này để ở Long Đầu Khảm có ý nghĩa gì? 

Uống thuốc vào buổi tối, sáng hôm sau mắt y cũng khỏi hẳn. 

Sau đó y liền nhìn thấy Hạ Hỏa La đến đây tiếp ứng. 

Hạ Hỏa La vẫn mặc áo da cừu cổ bẻ rộng tay áo bó, cũng không biết đêm qua hắn ngủ ở đâu, sáng sớm đã dắt một con ngựa xuất hiện trước mặt bọn họ. 

Nhìn ống tay áo phải trống không nhét trong thắt lưng của hắn, dọc đường đi Trần Đồ nhịn không được muốn hỏi về chuyện đã xảy ra với cánh tay phải và vết sẹo đầy mặt hắn, nhưng Hạ Hỏa La lại kiệm lời giống Hồ Lão Tam, lạnh lùng giống Âm Thập Nương. 

Thử hỏi rất nhiều lần, Hạ Hỏa La chỉ nói với y là bị sói cắn, sau đó không nói thêm gì nữa. 

Bọn họ đến cổng thành Hắc Sa Ngõa sớm hơn Bùi Vân Cừ gần một canh giờ, chỉ là Bùi Vân Cừ đi cổng đông có Hứa Thôi Bối đang phơi nắng, còn bọn họ đi cổng bắc. 

Cổng đông phần lớn là thương đội có chút bối cảnh, cổng bắc phần lớn là gia súc và dân du mục, thương đội nhỏ. 

Không nói đến chuyện trên đường toàn là phân bò, phân ngựa chưa được dọn dẹp, thái độ của đám quân sĩ kiểm tra ở cổng thành cũng càng thêm tệ hại. 

Hạ Hỏa La vừa dẫn Trần Đồ cùng đám người đến đây, đã thấy bốn quân sĩ đang đánh đập một thủ lĩnh thương đội không hiểu chuyện. 

Người kia bị đuổi từ phía đông đến, một bụng tức giận, ở đây cãi nhau vài câu, không kiềm được hỏi thăm mẫu thân của một quân sĩ, sau đó ngay lập tức bị đè xuống mặt đất đầy phân bò phân ngựa, di qua di lại, đánh đến mặt mũi đầy máu, phỏng chừng phải gãy ít nhất hai cái xương sườn. 

Mặc dù Trần Đồ nhìn ra đây là thủ đoạn giết gà dọa khỉ, nhưng rõ ràng cũng nhìn ra được tính khí của những quân sĩ canh giữ cổng thành này ít nhiều cũng có chút nóng nảy, phỏng chừng cũng là bị chèn ép, cho nên mới đến canh giữ cái cổng hôi thối này. 

Nhưng mà, điều khiến y không ngờ tới chính là, tuy những quân sĩ này tính khí rất nóng, thái độ vô cùng tệ hại, đối với những con ngựa mà bọn họ dắt dường như đều nhịn không được muốn đánh cho mỗi con một trận. Nhưng cả đám lại giống như bị mù, lật tung hành lý của bọn họ lên lại làm như không nhìn thấy cái gì, ngay cả đống đồ linh tinh của Hồ Lão Tam, sau khi bọn hắn nhìn thấy cũng không nói lời nào, cái gì cũng không tịch thu trực tiếp để bọn họ vào thành. 

Đối diện với ánh mắt đầy dấu chấm hỏi của y, Hạ Hỏa La kiệm lời lại chủ động nói nhỏ một câu: “Thập Ngũ ca đã sắp xếp trước rồi.” 

Tuy sau một đêm mắt bị mù, Trần Đồ đã lựa chọn tin tưởng vô điều kiện vào Cố Lưu Bạch, nhưng chuyện này vẫn vượt quá nhận thức của y, trong đống đồ linh tinh đó của Hồ Thiết Tượng, có mấy miếng rõ ràng là mảnh giáp! 

Ở Đại Đường, tư tàng giáp trụ là tội gì? 

Cho dù bọn hắn luôn làm việc cho biên quân, Hồ Lão Tam luôn mang theo thủ dụ của vài người bên mình, thì mỗi lần qua quan ải đều phiền phức muốn chết. 

Nhưng những người ở đây nhìn thấy rồi cũng coi như không nhìn thấy, đẩy đẩy xô xô bọn họ lại căn bản không hề lục soát người. 

Một đám người lăn lộn với biên quân quanh năm suốt tháng, thế mà lại không bằng một tiểu tử Cố Thập Ngũ chưa dứt sữa? 

 

 

10

0

3 tháng trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.