TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15: Những mảnh linh hồn chưa chịu ngủ yên

“Khôn là đất nhu thuận, bị động, nhưng lại ẩn chứa đau khổ âm ỉ, chôn vùi bí mật.”

Bà thầy trầm mặc một lúc sau khi luận quẻ, rồi bất chợt ngẩng lên, ánh mắt nhìn xoáy thẳng vào Nguyệt Hoa như xuyên qua lớp thời gian và ký ức:

“Có phải… từ nhỏ đến giờ cô vẫn hay mơ mộng? Hay tưởng tượng ra những chuyện lạ lùng không ai tin?”

Nguyệt Hoa sững người. Cô khẽ gật đầu, môi hơi run:

“Dạ… đúng… Từ bé con đã hay mơ nhưng dạo gần đây các giấc mơ xuất hiện thường xuyên hơn rất nhiều. Có lúc còn cảm thấy những điều con thấy trong mơ… thật hơn cả hiện thực.”

Bà gật chậm rãi, đôi mắt sâu như vực:

“Cô không phải mộng mị… cô là người có kết nối.”

Nguyệt Hoa thì thầm:

“Kết nối… với cái gì ạ?”

“Với tiền kiếp. Với những mảnh linh hồn chưa chịu ngủ yên.”

Không gian như lặng đi.

An Nhiên ngồi phía sau, dù chẳng hiểu gì nhiều, nhưng cũng bắt đầu thấy sống lưng lành lạnh.

Bà thầy đặt tay lên một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra bên trong là một chiếc bùa gỗ hình tròn, ở giữa khắc chữ cổ đã mờ nét.

“Đêm nay… cô đeo nó khi ngủ. Nó sẽ giữ cho hồn cô không bị kéo đi quá xa.”

“Nhưng nhớ kỹ: khi gặp người ấy trong mơ, phải hỏi tên.

Hỏi tên thật. Chỉ khi biết tên, cô mới giữ được một phần sợi dây kết nối.”

Bà dừng một lát, rồi thấp giọng hơn:

“Nếu không hỏi được… thì đừng nhìn vào mắt hắn. Đừng để hắn kéo cô vào lại.”

Trên đường về, xe chạy êm êm giữa phố đêm thưa thớt, chỉ còn ánh đèn vàng rọi xuống mặt đường loang loáng như nước. An Nhiên thi thoảng liếc nhìn người bạn thân đang ngồi bên ghế phụ, vẻ mặt phức tạp như thể còn đang lạc giữa giấc mơ vừa rồi.

Nguyệt Hoa im lặng khá lâu, tay vẫn cầm chiếc bùa gỗ, không còn siết chặt như lúc mới nhận, nhưng cũng chẳng buông.

Cuối cùng, cô khẽ thở dài, giọng nhẹ như gió:

“Tớ không nghĩ mình là kiểu người tin mấy chuyện tiền kiếp, nhân duyên định mệnh đâu…”

An Nhiên:

“Nhưng... cậu thấy bà ấy nói đúng không?”

Nguyệt Hoa cười, nhưng là nụ cười nửa miệng, pha lẫn bối rối:

“Một phần thì đúng. Nhưng nghe kiểu đó rồi tớ thấy sợ... Kiểu… biết đâu mình chỉ đang tự ám ảnh mình.”

“Tớ là bác sĩ mà. Tớ tin vào khoa học, vào nguyên nhân - kết quả. Mơ chỉ là do não mình xử lý lại ký ức thôi… đúng không?”

Cô nói vậy, nhưng giọng không chắc chắn.

An Nhiên cũng không trả lời ngay. Cô khẽ nhíu mày, rồi gật gù như đang tỏ vẻ nghiêm túc lắm:

“Ừ thì… cũng có thể là do stress, áp lực công việc, rồi mơ nhiều… Nhưng mà này…”

Cô hạ giọng, liếc sang bạn:

8

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.